Thứ Tư, 29 tháng 12, 2010

Lạc Vào Thế Giới Tử Vi 3

Truyện Tử Vi cuả Bửu Đình

Hồi 3. Bài thơ phỉ báng nhà vua.
- Hồi đó, ta Hình như là, Y như là... 13 hay 14 tuổi nhỉ, Hình như là 15, Y như là là là... Cái sao DIÊU nó ám, ta không nhớ nổi, Thời gian lại xóa nhòa kỷ niệm. Hình như là...

- Cứ cho là quý khách 14 tuổi đi. PHỤC BINH không chịu đựng nổi Y như, HÌNH như...  của bộ HÌNH DIÊU Y. Ngoài kia mặt trời đã xế, ánh nắng chiều đã lấp ló vào quán phở.
- Hồi đó, ở Kinh đô có một tờ báo mang tên “Thằng Bé Cười Hi Hi”. Do chủ bút THIÊN ĐỒNG và sự cộng tác rất đắc lực của lão CỰ PHI KHOA, lúc bấy giờ lão là một trung niên mà thôi. Y thường đem những điều sai trái ra ca ngợi, phỉ báng lung tung, đúng sai không ai hiểu, đã thế lại còn dùng một số từ ngữ xa lạ như: chai lọ, xị, hot girl, thick, k, @.... nói lái và nói ngược, thêm từ, bớt chữ... Điều đáng nói nhất là lão phỉ báng cả nhà vua.
- Hấp dẫn quá. Có chuyện thế sao. PHỤC BINH lắng tai nghe từng câu rất chăm chú. Vẫn giọng đều đều người lữ khách kể tiếp.
Một hôm trên tờ báo có bài thơ ngắn như vầy.
“Thương thay con rồng lộn.
Lộn cổ xuống giếng khơi.
Quằn quại trong đáy giếng.
Bị  ếch, nhái trêu ngươi”.
Bài thơ như quả bom làm náo động kinh đô. Ngài Tể Tướng vội vàng sai bộ Lễ thu mua tất cả số báo có bài thơ đó. Tất nhiên nhiều tờ báo lọt vào tay dân chúng, mới gây nên náo loạn. Ai ai cũng muốn nhìn thấy tận mắt, đọc từng chữ mới tin. Nghe qua người ta tưởng là đồn thổi.
- Nhưng có gì đáng nói đâu, chỉ mô tả con rồng bị nạn.
- Đó là suy nghĩ của ngươi nhưng ở kinh kỳ người ta nghĩ khác. Quan Tể Tướng tìm mọi cách nhằm ngăn chận tờ báo đến tay nhà Vua. Nhưng nhà Vua lại có Viện Cơ Mật thoát ly khỏi tầm kiểm soát của quan Tể Tướng.  Cơ Mật Viện tấu lên bài thơ loạn ngôn nghịch nhĩ, khiến ngài Hoàng Thượng đọc phải bủn rủn chân tay lăn đùng ra ngất xỉu tại chỗ.  Lại y như con rồng lộn. Ngài tỉnh dậy than rằng: Ta là con rồng đực, nó bảo rằng ta là con rồng cái. Láo, chuyển đổi giới tính cho ta bất hợp pháp. Láo hết chỗ nói, lại bảo, múc nước lộn cổ xuống giếng, cứ  như các con nô tì không bằng. Lại còn cho rằng  các quan lại VŨ TƯỚNG LIÊM PHỦ là đồ ếch nhái, trêu ghẹo châm chọc ta. Ví ta, như con ếch ngồi đáy giếng, xem bầu trời bằng cái nong, nia. Trời ơi là trời.. Lại lăn đùng ra bất tỉnh.
Ngài Tể Tướng giật tóc mai, hô hấp nhân tạo ngay tại chỗ. Miệng la bai bải: Bớ Hoàng Thượng lai tỉnh, lai tỉnh... Nếu không ngài Hoàng Thượng đi luôn. Ngài Hoàng Thượng gượng ngồi dậy. Câu nói đầu tiên là: Mẹ kiếp cái thằng CỰ MÔN. Quan Tể Tướng nhắc nhở, ngài nói gì vậy. Không cho Trẫm chưởi thề Trẫm hộc máu mà chết. Mẹ kiếp cái thằng CỰ MÔN. Bố láo vừa phải thôi. Trẫm đây thương dân như con đẻ. Chưa hành hạ ai bao giờ, chưa giam tù ai bao giờ, chưa cắt lưỡi ai bao giờ... bao giờ và bao giờ. Nó thấy Trẫm hiền, dám châm chọc Trẫm, Trẫm muốn để đức cho dân,  không muốn người đời sau, ghi vào trong lịch sử( VŨ ẤN) nhà vua giết CỰ PHI KHOA vì chỉ một bài thơ. Mẹ kiếp cái thằng CỰ MÔN. Ngài lại lăn đùng ra bất tỉnh, từ đó bỏ ăn, bỏ ngủ...ở kinh đô người ta gọi là “ngài Ngự se mình”...
- Ủa, cái chuyện bí mật thâm cung làm sao quý khách biết được.
- Cũng cần kể thêm, hồi đó ở kinh đô có một tin đồn: “Hoàng Thượng là Nữ Hoàng”. Có lẽ ngài có khuôn mặt trời ban, mặt hoa da phấ, như Phan An, Tống Ngoc,  lại thêm vào tuổi thanh niên tràn đầy sức sống  mà chưa thấy có hoàng tử hoặc công chúa nào ra đời. Nay bài thơ quái ác, hé lộ một chi tiết mà từ lâu người ta vốn hoài nghi.
Cả tuần nhật, ngài gầy cả vài chục cân ...tàu, các quan ngự y bối rối ra mặt. Ngài không ăn, không ngủ, uống thuốc vào có khi còn nguy hiểm đến tính mệnh nữa. Nội các thảo luận rối tung lên, vì ngày thiết đại triều vào ngày Sóc gần kề, vắng mặt ngài, bọn xấu đồn rùm beng: “Hoàng Thượng băng hà”. “Hoàng Thượng se mình”, “Hoàng Thượng bị bọn xấu hãm hại”, “Bọn phản thần CỰ MÔN đang cai trị chúng ta”, “Bọn phá hoại PHÁ QUÂN đang kềm kẹp chúng ta”, “ Một ngày không thể không có vua”, “Hãy cho chúng tôi thấy mặt rồng”... Thế rồi, có quan chợt gợi ý: “Nhờ người coi thử lá số TỬ VI của ngài có qua cơn hoạn nạn không”...
 Đó là lý do, sư phụ ta được vời đến. Còn ta hồi đó.... À nhớ ra rồi, năm đó ta 15 tuổi nhưng lại nhỏ con, cũng lon ton theo sư phụ vào chầu ngài Ngự. Qua bao cái cổng to có, nhỏ có đi theo một quan đại thần áo đen, thấy ta bé lon ton nhiều người muốn chận lại, nhưng vị quan ấy giới thiệu ta là: “Biên tập viên lấy lá số TỬ VI”. Thế là ta thấy được mặt rồng.
Hồi đó, ta  còn ngây thơ lắm chưa biết cười lên để hẹn hò, quan đại thần dặn ta, gặp vua phải lễ như thế này, thế nọ... Đến khi vào một căn phòng, thấy một người thanh  niên khoảng 25 tuổi, nằm trên gường mặt mũi có phần hốc hác, trông rất mệt mỏi, sắc diện xanh xao... Ta cứ khép nép sau lưng sư phụ bưng tráp theo hầu ngài. Khó mà tin đó là một ông Vua. Sư phụ ta hành lễ rất bài bản, còn ta đứng ngây như gỗ đá. Trong ta, không tin đó là ông vua. Người được mọi người gọi là Ngài, phải như ông tiên râu tóc bạc phơ, ta không ngờ nhà Vua lại trẻ đến thế.. Người đàn ông đang nằm ấy nói rằng:
- Tôn sư coi dùm lá số TỬ VI của Trẫm. Xem thử năm này có sao hạn gì không?
Lá số đã đặt sắn trên chiếc kỷ gần đó. Tôn sư cứ ngồi xuống thoải mái, Trẫm  miễn lễ.
Xem qua một lúc, sư phụ ta cung kính nói rằng: 
- Thưa Hoàng Thượng ngài bị mắc tâm bịnh. Tiểu hạn Ngài qua Tật ách cung có Kình xung, bản cung có TẤU TANG, bị lưu Kình Tang Tuần Triệt hội họp, lưỡng Kình xung nhau.. Lưu PHI LIÊM phạm MỆNH. Có ai đó xâm phạm mình rồng bằng ngôn ngữ khả ố. Ví như người đạp phải cái gai, lại có kẻ cho là đáng đời.
- Đúng rồi, Trẫm mắc tâm bệnh. Cứ như người đạp phải cái gai ôm chân mà khóc. Chữa trị như thế nào. Tôn sư cứ nói.
- Với bá tính, hạn này cũng bình thường thôi, nhưng với Hoàng Thượng là người cao qu,ý cảm thấy sự xúc phạm rất là khó chịu, sỉ nhục quá lớn. Vả lại Ngài có TỬ VI tại MỆNH giải hung nguy, chẳng có gì để tự làm khổ mình, tất ngài có biện pháp để quyết đinh. Theo dân gian thường nói: Đạp gai lấy gai mà lể.
- Nghĩa là...
- Xin thưa, Hoàng thượng dùng văn chương chữ nghĩa đáp lại..
Bỗng nhiên, ngài Hoàng Thượng vùng dậy như một người chưa hề bị bệnh bao giờ.
- Đúng quá, đúng quá... Trời ơi! thế mà Trẫm nghĩ không ra, cứ nghĩ đến đem VŨ KHÚC cắt lưỡi nó, đem THIÊN HÌNH đâm nó, đem LIÊM TRINH giam nó... Giản dị là thế. Trời ơi! là trời. Cái sao BỆNH PHÙ hại Trẫm. Lại phán:
- Thị nữ đâu, lấy những lá số TỬ VI các quan đưa Tôn sư. Chọn dùm Trẫm một lá số có tài văn chương linh thịnh.
Chợt trông thấy ta, ngài bảo, tiểu nhi (bé con) lại đây ngồi với Trẫm. Ta lúc đó quá ngốc, nghe bảo ngồi là ngồi. Ngài vẫn ngồi trên long sàng, ta ngồi ngay bên cạnh, ngài quàng qua vai ta, một tay còn lại cầm tay ta, vỗ vỗ  trên đùi ta, cứ luôn miệng bảo, ngốc thế, sao không nghĩ ra. Sư phụ ta thấy cảnh ấy, trừng mắt nhìn ta. Ngài phán, Tôn sư đừng trừng mắt như thế, chạm phải mình rồng mang tội khi quân đấy. Lần đầu tiên trong đời Trẫm được sờ mó một con dân của Trẫm, đúng nghĩa nhất.
Về sau, sư phụ ta trách ta. Như thế là phạm tội đấy biết chưa. Tìm mọi cách thoái thác đừng ngồi ngang hàng với vua. Sư phụ mắng ta là vô phép, vô thiên. Cứ y như là KHÔNG HÌNH cách. Mặc dù từ lúc bước vào cấm cung ấy, ta im thư thóc.. Từ đó về sau, ta không bao giờ được theo Sư phụ vào cung cấm nữa. Dưới mắt sư phụ ta là kẻ báo hại, chăng biết nghĩa Quân Sư Phụ là quái gì.
Sau hồi chọn lựa. Sư phụ kính cẩn dâng vua một  lá số. Nhà vua khen nức nở,  sao mà đúng ý Trẫm. Đấy là lá số của vị Tể Tướng PHỦ KHÔI  XƯƠNG. Ngài truyền cho thị nữ gọi ngài Tể Tướng vào chầu. Sư phụ ta tinh ý, xin phép cáo từ. Ngồi đấy, chưa cho về đâu. Hình như nhà vua chờ đợi một cái gì đó. Không lâu đã thấy vị Tể Tướng vào chầu. Tể Tướng ngạc nhiên thấy nhà vua vui tươi, ngồi bên cạnh thằng bé con con, tròn xoe mắt kinh ngạc,. quỳ xuống tấu rằng:
- Hạ thần rất vui mừng khi trộm nhìn long thể  bình an. 
- Khanh bình thân, nhờ uống thuốc của Tôn sư này đó. Nhà vua đưa tay chỉ sư phụ ta, Vị Tể Tướng dù đã biết tôn sư của ta là ai, rất bất ngờ nhưng không dám hỏi. Lại nghe nhà vua phán bảo:
- Khanh! Phải viết cho Trẫm một bài văn, thơ, phú gì, gì... cũng được tùy thích. Miễn sao phê phán, buộc tội thằng CỰ MÔN cho Trẩm, bao nhiêu tội lỗi từ xưa đến nay, cứ trút lên đầu nó.
Bao nhiêu tội lỗi trong thiên hạ.
Cứ trút lên đầu gã CỰ MÔN...
Cứ đút vào mồm bắt nó ngậm.
Cho tàn một kiếp bọn cẩu môn.
Cho khanh 2 ngày, trình lên đây ta xem trước. Sau đó in vào tờ báo “Thương Dân”.
Đến đây quay sang sư phụ ta, ngài phán Tôn Sư về được đó. Hóa ra, nhà vua chờ cung nữ đưa tặng vật. Cái này là ta phong thưởng cho khanh. Cái này ta ban cho thằng bé con. Ngài cười khà khà... gặp Vua mà không được ơn vua lộc nước, khó coi lắm. Ta còn thưởng cho Tôn sư con ngựa tốt, đang chờ ở cửa Đoan môn. Khi nào ta cần chạy vào đây cho lẹ. 
Khỏi nói, không ai dám khước từ những gì vua ban tặng, kể cả rượu độc.
Chuyện đến đây là hết rồi.
Người lữ khách cười tươi.
- Không thể hết ngang như thế được. Vẫn còn tồn đọng điều chi tiết, cứ như Tồn ngộ CỰ, thôi thì quý khách đã chịu khó kể đầu Kình, phải kể tiếp đuôi Đà. Tiểu nhân không an tâm được. Ông Tể Tướng viết cái gì thế, có hiệu quả không?
- Chao ôi! Chuyện xưa rồi, không cách gì nhớ nổi, ta chỉ nhớ mang máng thôi. Mặc dù bài văn ấy được sư phụ ta, khuyên ta nên đọc đi, đọc lại nhiều lần. Cái thì ông cũng bảo Xương Kỵ, cái thì Khúc Kỵ. Buộc ta chỉ đọc những gì ông ấy chọn lựa. Ngài PHỦ KHÔI XƯƠNG viết rất sống động, cứ y như là... ta thấy, cụ cầm cái búa trời THIÊN PHỦ đập vào lão CỰ PHI KHOA.
- Bộ ông ấy viết hay như thấy tận mắt.
- Đúng thế. Trước tiên, cụ bày biện Khổng Tử, Mạnh Tử, Tử Lộ... đưa ra phía trước che chắn, không hết lời ca ngợi đạo hiếu làm người, tôn sư trọng đạo. Bước tiếp theo là cụ viết. Kể từ ngày tên CỰ PHI KHOA ra đời, đem bao thói hư, tật xấu vào trong xã hội, với lối nói lái, nói móc, nói tục, nói sai trái, phỉ báng bất kỳ những ai, từ phải sang trái, từ dưới lên trên... Đã thế, hắn ta còn viết ra những từ khó hiểu cho là sáng tạo,  các em thanh  thiếu niên nương vào đó chế tạo thêm. Để rồi bọn ấu nhi cấp 1 đọc không hiểu đã đành, người lớn tuổi cũng ngẩn ngơ đành chịu, người xa xứ tưởng chừng ngôn ngữ bị lãng quên. Những sáng tạo của CỰ PHI KHOA đã làm các bài viết trở thành mật mã, cứ  như là mật mã bọn hải tặc, đạo tặc chỉ dấu chôn vàng. Có chăng là nơi nấm mộ chôn vùi CỰ PHI KHOA thì có. Cụ kết tội từ nói sai, viết sai đến cả đi sai, phóng nhanh vượt ẩu. Người ta, kẻ ngược người xuôi trên dòng đời, còn CỰ PHI KHOA phóng ngang bạt mạng. Phải chăng CỰ PHI KHOA gây nên tai nạn giao thông, làm cái chết cả tiểu đoàn người hằng tháng, cả sư đoàn hằng năm. Phủi tay vô trách nhiệm, cổ vũ, động viên cho cái gọi là “bão đêm”. Than ôi! Đêm nay trời trong xanh, phải lo toan đem cây KÌNH DƯƠNG chống nhà cửa, có chăng là chống vào mồm CỰ PHI KHOA là việc nên làm.
Cứ như thế, bao nhiêu tội lỗi trong thiện hạ, cụ đổ xuống đầu gã CỰ PHI KHOA, với ngôi THIÊN PHỦ to đùng che mờ CỰ MÔN. Còn vạch tiếp, CỰ MÔN chỉ là một gã háo danh chuộng hình thức bên ngoài, trong khi người ta xây THIÊN CƠ, lão ta lại xây độc một cái cổng CỰ mà thôi. Thử hỏi những người chú trọng bên ngoài chắc chắn là bên trong không có gì cả. Lại tiếp, chỉ chú tâm phía dưới tất trống rỗng bên trên. Lại đặt câu hỏi. Tại sao CỰ MÔN đặt tên PHI LIÊM ngay tại cửa cổng với mục đích gì?
Người ta phản đối để xây dựng, trái lại CỰ PHI KHOA chỉ biết phỉ báng đề cao cái xấu. Chia rẽ, gây ly tán là Đào Phi CỰ. Phỉ báng trong gia đình thì chê: Gia phong, gia trưởng, trong nhà cha mẹ là vua, là chúa, người nuôi dưỡng y nên người, y coi không ra gì. Ngoài xã hội thì chê tồi tệ như phong kiến, lễ nghi phiền toái, thói tục ngàn xưa y cho là hủ tục lạc hậu, trò không cần phải cất mũ chào thầy, trẻ nhỏ không cần chấp tay trước người lớn.. Cụ còn vạch trần: “Có phải CỰ PHI KHOA đã ném lá Tấu Thư vào mặt người cha thân yêu là THIÊN TƯỚNG (tất nhiên chẳng ai biết được lá thư đó viết những gì). Sau đó đi bụi đời cho là thoát ly. Đem ngôn ngữ bụi đời vào văn chương nghệ thuật, lại cho là phá cách, sáng tạo.. Cụ lại tiếp tục dẫn chứng. “Phải chăng do mắc căn bệnh KÌNH DƯƠNG tại Tật cung, đem KÌNH DƯƠNG cắm đầy trong văn học. Ta nói cho mà biết, Tật đã như thế, ắt là Ách cũng thế....
Chưa hết đâu, cụ còn kết tội giết người trong quá khứ. “CỰ PHI KHOA đã đâm sau lưng Khổng Tử, ném tạc đạn vào nhà Mạnh Tử, ám hại Nhan hồi yểu tử... giết sạch sành sanh nhị thập tứ hiếu. Thử nhìn xem  còn có  ai nữa đâu”. (Quá đúng, chết từ đời nảo, đời nao)
Sau khi đập tan tành cổng CỰ MÔN, cụ xông vào nắm áo tên chủ bút THIÊN ĐỒNG. Ta nói cho chàng trai trẻ THIÊN ĐỒNG biết. THIÊN ĐỒNG là gì, có phải là cái ruột, cái bụng không, mà CỰ MÔN là gì, có phải là cái mồm không. Cái mồm CỰ MÔN cho gì chứa nấy, cho ăn, cho uống. Cái mồm CỰ MÔN ăn ngon thì nó hưởng, còn THIÊN ĐỒNG hưởng cái gì, nó ăn bậy bạ vào, không ai la lên đau miệng cả, chỉ nghe nói đau bụng mà thôi. Đúng chưa. Vậy thì ta xúc ruột dùm cho ngươi. THIÊN ĐỒNG nôn ọe ra một mớ từ ngữ thời thượng như: @ còng, tại sao không gọi là a vòng. Ưa còng không ta cho THIÊN ĐỒNG một cái, CỰ MÔN một cái a còng. (Rõ ràng cụ PHỦ KHÔI XƯƠNG, dùng từ sặc mùi khủng bố hăm dọa). Ảnh nóng, hot girl, thức ăn nóng, vùng đất nóng có giống nhau không... THIÊN ĐỒNG nên trở về với bà mẹ Âm Lương để nghe lời tốt đẹp. Đừng thông đồng với CỰ MÔN mà gieo họa cho người.
- Sau vụ đó, nghe đâu gã chủ bút về quê xây dựng trang trại, thành công tốt đẹp. Tờ báo “Thằng Bé Cười Hì Hì” do một tên chủ nhiệm PHÁ QUÂN khai thác văn chương bị thua lỗ nặng đành phải đình bản. Vì ai cũng ái ngại khi cầm tờ báo ấy trên tay. CỰ MÔN thụt lưỡi do ĐÀ ám, và cũng hiểu được rằng lời hăm dọa đó có lẽ từ trong hoàng cung, hay từ nội các bay ra, đành  hậm hực mài bút cho bén để trả thù.
Bài báo được nam phụ lão ấu tán thành. Được các báo cùng phe như “Học Thói Làm Quan”, “Học Thói Làm Sang”, “Gìn Vàng Giữ Ngọc Cất Đô La ”... tâng bốc không hết lời. Các báo khác, dù thuộc phe đối lập, bán đối lập cũng ủng hộ, như “Phụ Nữ Vùng Lên Trên” do bà  ÂM KÌNH làm chủ bút, các tờ “Báo Hại”, “Báo Đời” cũng copy nguyên văn tô đậm những từ, những chữ các tờ báo cho là đắc ý nhất... Vì CỰ PHI KHOA phi không chừa một ai, nên đây là cơ hội, người ta phi lại. Một trận mưa thị phi dội xuống, KÌNH DƯƠNG chống lại KÌNH DƯƠNG  Thế là hết chuyện.
- Hình như còn thiếu cái gì nữa.
- Thiếu cái gì?
PHỤC BINH vội vàng chạy làm một ly trà đá.
- Xin mời quý khách. Miễn phí.
- Quý hóa nhỉ. Ngươi là kẻ dâng nước đáng tội chết. Ta là kẻ nhận nước, không uống là có tội với tổ quốc non sông. Lữ Khách cười khà uống một ngụm nước, cử chỉ rất lịch lãm.
- Câu chuyện nói về CỰ MÔN còn mờ nhạt, thiên về chuyện cung đình. Liệu lão Cự trả mối thù Binh Khốc được không?
- Chuyện này dài lắm. PHỤC BINH chờ xem hồi sau sẽ rõ.

  • Wang
    • Wang
    • Jan 4, 2011 11:47 AM
                                                                             MỤC LỤC
                 
    TUVIUNGDUNG-BUUDINH
  • tu bi h
    Chúc chủ nhân và các thành viên đại gia đình Tử vi một năm 2011 an bình,
    có nhiều tiến bộ trên con đường chông gai "vui học tử vi". Đầu năm
    mới được đọc bài viết mới lại có phông nền bằng tiếng nga bài "tử vi mật
    truyền dòng họ Nguyễn Phước"  lại càng vui với nội dung bài viết sâu
    sắc, hóm hỉnh, hình nền ngộ ngĩnh@
  • tu bi h
    Xin chúc mừng năm mới sư phụ Bửu Đình và tất cả các thành viên gia đình. Năm mới lại được đọc bài mới, vui gì bằng? Nhìn cái nền bài viết trông ngộ quá, vì nó là bài "Tử vi mật truyền dòng họ Nguyễn Phước"./.
  • neo
    • neo
    • Jan 1, 2011 6:45 PM
    Bác ơi có một cuốn sách của Cụ Nhân Tử bàn về Thiên Văn Học Cổ Trung Hoa cháu thấy rất thú vị, không biết bác đã xem qua chưa. Sách

Thứ Sáu, 24 tháng 12, 2010

Lạc Vào Thế Giới Tử Vi (2)

Đọc bài đầu tiên nhấn tại đây.
 
Sát Phá Tham đại náo Cự Môn gia.
 Đêm sau, vào khoảng đầu giờ hợi. Tất cả quân binh đực và cái tập trung trước mặt nhà lão CỰ PHI KHOA. Em và bọn Nữ Binh được bọn chúng gọi là quân tăng viện. Đạn đại bác 46 ly chất từng đống, từng đống...

- Vớ vẩn. Làm gì có đạn 46 ly.
- Là đá củ đậu, đá đường rầy, đá bốn sáu. Với chúng đất, đá, gạch là đạn. Que, gậy... là gươm đao. Vũ khí trời cho, đất cung cấp dùng xong trả lại cho trời đất. Nó cười vào mũi những thằng kéo lê cái mã tấu đi hăm dọa người khác. Tội chưa, cầm thêm nặng tay, chưa làm chi ai có khi bị vệ binh nó bắt. Bọn ta tay không bắt giặc mới giỏi. Đêm đó, thằng PHÁ QUÂN y như ông tướng. Nó sắp xếp đội hình xong. Vào thời điểm đó nhà lão CỰ cũng còn thấp thoáng vài ánh đèn. Thằng PHÁ QUÂN chống nạnh rất ngang tàng ra lịnh:
- Tất cả các đơn vị đã chiếm lĩnh trận địa xong chưa?
- Xong rồi, xong rồi.
- Báo cáo quân số tham chiến?
- 40. Kể cả đại ca. Thằng THẤT SÁT lên tiếng. Thằng PHÁ QUÂN dỏng dạc hô:
- Tất cả theo lịnh tao. Nhắm quân thù mà bắn. Chú ý. 200 đạn nổ 46 ly. Bắn.
Một trận mưa Thiên Cơ thạch dội xuống nhà lão CỰ PHI KHOA. Lão tưởng phen này phát tài VŨ KHÚC, ai ngờ thiên thạch củ đậu, phát tai phát họa THIÊN HÌNH, ĐỊA KIẾP thì có. Những viên đạn 46 ly nổ tung các cửa, những viên khác cứ theo cửa sổ, cửa lớn mà vào. Đạn bay vèo vèo, tung tóe khắp mọi nơi, đạn nổ lộp bộp trên mái nhà hòa với tiếng ngói vỡ, tạo thành mớ âm thanh hỗn độn, y như Bắc Triều chơi Nam Hàn, nhưng đâu có dồn dập và tập trung cao độ hỏa lực như thế này. Cơn mưa đá đã tạnh.
 Lão CỰ vơ lấy cái loa ĐẠI HAO rống lên rằng...
- Ê, ê đừng... Lão chưởi bọn tam ác, mắc mớ gì ta nghe, kể chuyện đủ rồi. Người lữ khách lên tiếng.
- Sau khi lão rú, ré, rống xong. Thằng PHÁ QUÂN hỏi, xong chưa. Lão rống lên:
- Thanh Quả.
Thằng PHÁ QUÂN cái mặt ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì. Tiểu đệ đứng gần đấy giải thích là “nói xong rồi”. Đó là tiếng giang hồ của bọn TỬ VI. Nó chưởi thề một tiếng. “Lắm chuyện”. Lại đến lượt PHÁ QUÂN rống lên:
- Tất cả bọn bây nghe lịnh tao. Mục tiêu như cũ. 400 đạn nổ. Bắn.
Lần này trời long đất lở, đèn đuốc tắt ngấm, mục tiêu im lìm chịu trận, chỉ nghe tiếng loảng xoảng đá văng, tiếng ầm ầm đá rơi, cơn pháo kích đã qua, pháo đài CỰ MÔN không nổ súng lại,  một khoảng lặng như nốt lặng trầm kéo dài vài cung, một cách khó hiểu. Nóng ruột như đồng khô cỏ cháy (Đồng Hỏa). PHÁ QUÂN rú lên. Còn chưởi nữa thôi. Bên trong một tiếng nói yếu ớt Âm Tiểu:
- Kỵ  Tang.
Thằng PHÁ QUÂN quay sang em hỏi. Nó nói cái gì thế, mầy dịch cho tao nghe, cái đồ lão Khoa bảng mắc dịch. Lão CỰ gặp Kỵ Tang là lão nói “treo cờ trắng” đấy. PHÁ QUÂN gầm lên, nói phức đầu hàng đi, đúng là lão gàn.
PHÁ QUÂN cười ha hả. Trước khi rút quân về. Nó cho bọn đàn em hát tặng bài “Hương Ca Vô Tận”. Bài này do thằng THẤT SÁT nhà em biên soạn, thằng PHÁ QUÂN rất thích, phong THẤT SÁT là “VŨ SÁT của ta”. Chỉ trong một ngày mà THẤT SÁT soạn và tập luyện cho bọn đàn em bài ca chiến thắng, khiến PHÁ QUÂN cũng nễ phục. Nó còn tuyên bố, đứa nào xâm phạm bản quyền lấy CỰ MÔN làm gương. Quý khách cần nghe không?
- Ừ hát thử đi.
Thằng PHÁ QUÂN chuyển vai thành nhạc trưởng. Xoay người về phía đám lâu la. Làm cánh cụp, cánh xòe trông rất điệu nghệ, với cái que... củi chỉ huy. Ban hợp ca Tam Ác,  40 tên trừ một tên, là em, rống lên:
Họa mi, họa mi hót trên đầu CỰ MÔN.
Hoạ mi, họa mi hót gieo sầu CỰ MÔN.
Họa mi, họa mi hót điên đầu CỰ MÔN.
Họa mi, họa mi hót đau lòng CỰ MÔN
Họa mi, họa mi hót tan tành CỰ MÔN
Họa mi, họa mi hót xa lìa cự ly
Họa mi, họa mi hót thôi đành cách ly. 
Họa mi, họa mi hót tàn đời cự ly...
- Thôi, thôi đủ rồi. Sao nó không đổi lời là HỒNG LOAN hót, ĐÀO HOA ré... cho đỡ buồn tẻ. Cứ họa mi hoài ai chịu nổi.
- Mục đích chính của nó là thế. Độc một câu thôi, như cái độc ác của nó. PHÁ QUÂN cũng bảo phải thay đổi đỡ nhàm chán. Nhưng nó bảo là cái hay, cái độc là ở chỗ họa của mi, chứ không phải họa của tao. Thằng PHÁ QUÂN phải khen là “Vũ Sát hiền tài”. Thằng THẤT SÁT còn hót là, trong bụng có hai sao XƯƠNG KHÚC.
-  Lão CỰ PHI KHOA có bị thương tích gì không?
- Cái đó chẳng ai biết, từ đó cửa đóng then gài, chẳng ai thấy bóng dáng lão. Ở xa, quý khách nhìn vậy, đên gần điêu tàn lắm, giậu đổ bìm leo. Lão chết hay lão bỏ đi xứ khác, thú thật Binh Khách không biết.
- Không ngờ lão CỰ PHI KHOA gặp nạn PHÁ QUÂN tồi tệ đến thế. Ngày xưa lão phi dữ lắm, bây giờ chào thua một cách dễ dàng. Hóa ra lão về ẩn cư tại đây lại gặp họa lớn. Ôi! Ngôi sao PHỤC BINH của lão ngộ KHÔNG KIẾP mất rồi.
- Đến lượt quý khách kể chuyện về lão CỰ PHI KHOA.
- Khoan đã, ta muốn tìm hiểu thêm về bọn Tam Ác. Thằng Sát Văng Đoạt có vợ con gì không?
- Chuyện này em cũng chỉ nghe thôi, không rõ ràng mấy. Trước đây tại căn nhà này, do một thiếu phụ Cô Quả Âm Đồng có đứa bé khoảng non Tuần Tuế, rất thông minh dễ thương. Hai mẹ con bán phở kiếm sống qua ngày, nhiều người vùng này đánh giá là góa phụ hiền đức. Sau đó thằng thất phu THẤT SÁT từ khách ăn phở có trả tiền, đến nợ tiền rồi trở thành ông chủ quán phở, trong một thời gian ngắn. Chỉ nghe kể lại thôi, đứa bé bị sao THIÊN HÌNH hành hạ là ông THẤT SÁT, mẹ nó cũng bị sao ấy hành hung, gia thêm sao ĐỊA KIẾP ức hiếp, e rằng còn thêm sao KÌNH DƯƠNG ngược đãi nữa. Ai thấy thảm cảnh ấy cũng thương, nhưng ai dám làm ngôi sao THAM LANG để nhảy vào can thiệp. Chuyện gì đến phải đến. Một hôm thằng Thất Văng Đoạt, tuyên bố hồng loan rằng: Tao mất vợ rồi. Con đĩ ấy bỏ nhà (PHÁ QUÂN) đi theo trai (THÁI DƯƠNG). Nó nói sao, người ta nghe vậy mà thôi, chứ nó giết mất xác chẳng ai hay biết. Lập tức nó viết bảng cầu hiền, cần người bán phở gấp. Thế là em nhảy vào dính đạn. Bây giờ, nó đâu cần vợ nữa, cả bầy Nữ Binh Mùa Thu bọn chúng quần hôn như thú vật, như lang sói. Thằng THẤT SÁT thì mất vợ, thằng PHÁ QUÂN bỏ vợ hay vợ bỏ cũng vậy, thằng THAM LANG hám vợ thì có cả một tiểu đội đấy.
- Như thế bọn chúng không sợ bệnh sida sao?
- Ở đây, chúng nó có cho ai ăn chôm chôm đâu mà mắc bệnh.
- Sao có chuyện lạ lùng đến thế. Chẳng lẽ ăn chôm chôm mắc bệnh ếch?
- Đây sáng kiến tuyệt vời của thằng PHÁ QUÂN đáng khen ngợi nhất. Đàn em tôn nó là VŨ PHÁ, Hát y Vê là gì? Là con sâu của trái chôm chôm mà thôi. Đó là lời nó nói. Việc phòng trừ TUẦN TRIỆT, phòng chống TUẦN KÌNH hay nhất là tại Vương quốc của ta, cấm trồng, sử dụng, chế biến, ăn chôm chôm. Đúng thế, tại đây chưa ai vướng vào, mắc phải,  tức là ĐÀ LA ngộ TUẦN, bệnh quỷ quái ấy bao giờ. Cấm tuyệt đối đem trái chôm chôm vào đây...
- Vớ vẩn vô cùng. Hay là PHỤC BINH đang đùa với ta chăng. Cái thằng ngốc tuyên truyền bậy bạ. Đúng là cái bọn bỏ học là PHÁ QUÂN, thất học là THẤT SÁT, ham chơi là THAM LANG. Đánh võ mồm thì giỏi. Bọn này có Tam Không tại MỆNH, gia thêm bọn Hồng Vệ Binh.. Sao PHỤC BINH giỏi chịu đựng đến thế. Gặp phải ta, đi từ lâu rồi.
- Quý khách không biết đâu. Em có về, nó cũng đến tận nhà lôi đầu em lên. Hăm dọa Hồng Sát gia đình em, em chịu sao nổi. Cũng quay ra đây thôi.
- Như thế là nó biết nhà cửa của PHỤC BINH hả?
- Có lần, thằng THẤT SÁT ngồi góc kia, gác luôn 2 chân lên bàn. Em trông rất ngứa con mắt THÁI DƯƠNG. Nó cất tiếng ca rằng:
“Làng mi, có cây đa cao ngất trời xanh. Có sông sâu lơ lững vờn quanh, thuyền xuôi về nam”... Nó dừng ca hỏi rằng, đúng chưa. Em đành gật đầu là đúng.
- Chắc gì đã đúng. Có khi nó hỏi đúng ca từ, đúng tông, đúng nhịp. Việc nó đổi từ tôi qua từ mi, biết đâu vui miệng mà thôi.
- Không phải thế, nó còn ca tiếp: “Nhà mi, bên chiếc cầu soi nước. Tao đến chơi một lần, có lũ chim rừng, rộn ràng trên khắp bến Xuân”. Nó hỏi ngay, đúng chưa. Quả nhiên nhà em gần con lạch nhỏ, có cầu tre băng qua.
Lữ khách khó chịu ra mặt lên tiếng.
- Nghe đoán nè. Nhà mi... à quên, nhà PHỤC BINH có hàng xoan (sầu đông, sầu đâu) quanh nhà. Đúng chưa?
- Ủa ? Quý khách biết nhà em hả?
- Trước nhà có trồng  cây lý, cây đào.
- Không sai. Làm sao quý khách biết được?
- Nhà của ngươi không phải nhà ngói cây mít.
- Đúng vậy. Quý khách đã vào nhà em chăng, con vợ Mộc Tồn có gởi tin tức gì không?
- Rõ vớ vẩn, hết chỗ nói. Xin thưa, chưa đến bao giờ ạ. Niên Can của ngươi là Ất Mão, đúng rồi phải không?
- Sao quý khách lại biết.
- Chính ngươi tự khai chứ ai.
- Em nổ súng đùng đùng cả 5,7 trang A4, đâu có đề cập gì đến niên can.
- Đã nói từ đầu. Ta cũng biết TỬ VI  in ít thôi, để không ai dọa mình hết.
- Nhưng quý khách dọa được em rồi đó.
- Hà hà, dễ thương chi lạ. Nhà ở miền trung du, bán sơn địa, dễ dầu gì có tiền đào được cái giếng, thường ở ven suối, ven lạch để tiện bề lấy nước dùng sinh hoạt, tất nhiên đâu đó cũng có cầu tre nho nhỏ cuối gềnh bắc ngang. Nhà nào mà chẳng có vườn, trồng sẵn ít xoan để lấy gỗ làm nhà, ít lý đào tức lê để ăn. Đấy là điển hình vùng quê trung du. Nếu phú gia nhà ngói, cây mít ra đây làm PHỤC BINH rất buồn cười. Có thế cũng há hốc mồm ra.
- Ừ nhỉ, nhà nào cũng na ná giống nhau. Nhưng làm sao quý khách lại biết được niên can của em?
- Đó là bí mật nghề nghiệp tức là TỬ VI. Cũng như ngươi bán phở, cần bỏ vị thuốc bắc nào vào, để phối hợp với thịt bò để tạo thành mùi đặc trưng của phở. Mỗi lần mở thùng nước lèo thơm phức cả trăm trượng. Vị ngon là nhờ bí quyết làm tương Tàu đen. Đã là bí mật nghề nghiệp không nên tiết lộ. Vào đây, ta ăn phở trâu, nhưng đói cũng ăn thôi. Thấy quán nghèo ta ăn giúp. Bò, trâu cũng giống nhau.
- Quý khách thông cảm dùm, ở đây làm con bò bán 2,3 ngày cũng không hết. Có thịt gì bán thịt nấy. Nhưng thôi, quý khách đừng bắt bẻ (HÌNH) chuyện ấy, thằng THẤT SÁT nghe được, sinh chuyện bò bò, trâu trâu, bò bò. Bò bò, trâu trâu, bò... lăn. Thật tình, em không dám hỏi lý lịch VŨ KHÚC của quý khách, từ đâu đến và qua đây làm gì. Em mong muốn (Tham) quý khách có một lý lịch mới để qua vùng đất này an toàn. Tí nữa thôi, quý khách sẽ đi ngang qua “Chợ Đời Đen Bạc”, đối diện với Hồng Lâu Mộng của PHÁ QUÂN. Tại đó luôn luôn có bọn “Phản Ứng Nhanh” chờ sẵn, thế nào cũng có chuyện. Vì thế quý khách cần có bản lý lịch phù hợp với hoàn cảnh hiện tại.
-Thật là tồi tệ, theo ý PHỤC BINH. Ta mang lý lịch như thế nào cho an toàn.
- Quý khách có thể đóng vai người mất vợ, mất con, mất người thân... đang trên đường đi tìm kiếm. Y như một Sát Phá Tham thấy mất (thất) phải đi tìm (tham).
- Ta đóng vai một Sát Phá Tham hiếu tử đi tìm bà mẹ hiền LƯƠNG ÂM, đưa bà về cung Phụ Mẫu hoặc Điền cung phụng dưỡng.
- Hay quá. Các vai diễn mất vợ, mất con... Em bày vẻ quá nhiều rồi, nay thêm vai mất mẹ bọn Sát Phá Tham, bọn Tham Sân Si ấy sẽ đồng cảm cho đi qua, chúng là những tên bị cha mẹ đá văng ra khỏi cuộc đời cũng có, có kẻ tự đá văng ra khỏi mái ấm gia đình cũng có, tự đánh mất (là thất) cuộc đời, bỏ phí (là phá) những ngày tháng năm tươi đẹp, lu bu (là gắn bó, là phá quân) với nhau thành một bầy đàn (là quân). Gieo rắc tai họa ĐÀO thêm KIẾP nạn...
- Nhưng chưa hay đâu. Ta đóng vai một hiếu tử Sát Phá Tham đi tìm một bà mẹ lăng loàn, bỏ nhà theo trai để người cha Dương Lương của ta bất hạnh qua đời trong tủi nhục. Còn anh em ta làm kẻ mồ côi khi mẹ mình còn sống, trong vòng tay đồi trụy của một phi công trẻ tuổi. Ta đi tìm để đánh thức lương tri (Lương TRIỆT) của bà ấy, như THIÊN LƯƠNG cần đắc KHÔI VIỆT mới hay.
- Quá hay trời ạ. Thật là tuyệt vời. Quý khách là một diễn viên tài ba vừa chớm nở như đóa ĐÀO HOA bị tàn phai theo PHI LIÊM ngộ HỎA.
- Nhằm nhò gì các diễn viên trên sân khấu hay trên màn ảnh. Cái hay của ta diễn xuất ngay giữa chợ đời đen bạc, ngay giữa chốn kinh kỳ phồn hoa đô hội, đông vui như THIÊN PHỦ ngộ ĐÀO. Tại đó, võng lọng ngựa xe dập dìu qua lại. Ta phải biết cúi đầu trước bọn quyền thế ngu ngốc, nể trọng bọn trọc phú hám danh, kính nể các bậc thầy vừa ngu, vừa hư. Vâng dạ, các mệnh phụ vừa quê, vừa dâm lại vừa đẹp. Vui đùa với bọn lừa thầy, phản bạn. Kết giao với bọn thấy đúng sai không hiểu. Và còn nhiều nữa, nơi chốn phồn hoa giả dối ấy, ta luôn luôn đóng vai là kẻ dân đen, mặc cho ai chà, ai đạp. Nhưng hôm nay ta thử đóng vai một hiếu tử, đi tìm bà mẹ lăng loàn, nước mắt chảy dài trên gò má, nước mũi xanh lè lòng thòng xuống miệng, vừa đi vừa nuốt nước mũi...
- Không được, không được. Như thế là thái quá. VIỆT TUẾ cách. PHỤC BINH lên tiếng phản đối. Chỉ cần đưa bộ mặt đám ma, cò kè bớt một thêm hai, như TRIỆT bớt, TUẦN thêm, trong việc mua bán. Hỏi thăm, có ai cần người làm thuê cuốc mướn không, chứng tỏ mình không có tiền, bọn THAM LANG khỏi thắc mắc, nếu chúng tò mò, cứ nhè nó mà hỏi, có biết bà mẹ lăng loàn của tôi không, chỉ dùm cho với. Thế là bọn chúng bò ra mà cười. Thằng ngốc, mẹ hiền chúng tao còn bỏ. Mầy lại đi tìm bà mẹ lăng loàn về thờ. Cho mầy ổ bánh mì Sài Gòn ngàn đồng một ổ, bơ sữa 3 ngàn một ổ, ăn đi. Cầu nguyện cho mầy sớm tìm được ác mẫu. Biến mau kẻo chúng tao đổi ý. Thế là vô tình chúng nó biến thành bộ Phủ Tướng che chở cho quý khách.
- À ra là thế.
Mẹ già đã tám mươi tư.
Dâm ô nổi dậy viết thư cho bồ.
Ra đi con cái mồ côi.
Để tai, để tiếng  tanh hôi cửa nhà.
- Lại tiếp tục thái quá về tuổi tác. PHỤC BINH lại cằn nhằn.
- Lý lịch mới chưa hoàn chỉnh, trời ạ. Người lữ khách than thở. Bây giờ gần cuối mùi, ta đi được chưa.
- Có 2 lý do chưa đi được. Quý khách chưa kể chuyện lão CỰ PHI KHOA, lộn xộn là tui đạp chân vào cái dây kia kìa. Là quý khách ở lại đây hơi lâu đấy.
- Ủa, ta rơi xuống hầm bí mật sao? Lữ khách đưa mắt nhìn quanh.
- Đâu có, đó là hệ thống báo động bằng ánh sáng, bằng âm thanh. Xin giới thiệu do nhà khám phá PHÁ QUÂN sáng tạo. Lúc đó, ngọn cờ trên cây THIÊN CƠ lúc lắc, những lon sữa bò kêu vang, tín hiệu truyền đi, lực lượng Phản Ứng Nhanh có mặt sớm nhất, sau đó là bộ binh lục tục kéo đến sau. Bọn Nữ Binh Mùa Thu Lá Úa trườn tới.
- Mới nghe thôi đà phát sợ. Ngươi dọa (Hồng Sá)t ta chăng? Ta còn tò mò muốn biết hoàn cảnh của bọn Nữ Binh Mùa Thu...
- Hoàn cảnh bọn Nữ Binh, e rằng còn cay đắng hơn em nữa. Em hằng năm hoặc khi có việc đều được về thăm nhà. Còn bọn Nữ Binh lại không được thế. Đa phần bọn chúng là người từ xa đến. Thuộc cách Đào Hoa trôi giạt trên sông LƯU HÀ, lại thêm gia KHÔNG KIẾP tất gặp nạn.
Đến đây chịu chết tại đây.
Đừng mong tháo củi chim bay trở về.
Trừ phi là bọn chúng xua đuổi đi. Cũng có đứa chịu không nổi bỏ trốn là điều tất nhiên. Bắt được kể như chết, cảnh đời như Thúy Kiều thanh lâu 2 lượt, thanh y 2 lần. Mà chờ cho hết kiếp còn gì là duyên. Chao ôi! Em kể cho mà nghe. Một lần vào tầm khoảng giờ này, quán khá đông khách. Đang bận bịu nhưng không quên trách nhiệm quan sát. Nhìn qua bên kia đường thấy một Nữ Binh đang đi bên ấy. Đó là hình ảnh lạ mắt nhất. Nó cũng phát hiện thấy em đang nhìn. Nó băng qua đường gặp em nói. Đại ca bảo lấy một ít đồ nhậu. Em túm lấy một số xương xóc, tương ớt đưa cho nó. Cứ nghĩ nó về theo đường cũ, ai ngờ nó theo lối đi về huyện Tào Lao. Nó đứng bên kia kìa. Nó quay lại thấy em đang nhìn, thả gói đồ nhậu, chấp tay lạy sống em 2 lạy. Quý khách có hiểu không?
- Có hiểu, có hiểu. Nó bỏ trốn, xin thương tình đừng báo.
- Em nỡ lòng nào rung chuông báo động. Kết quả là đây. PHỤC BINH vén tay áo trái bày lên một vết sẹo bằng dao chém. Bọn chúng khép (tức buộc, tức PHÁ QUÂN) em vào tội bao che như THIÊN PHỦ, tiếp tay như THIÊN TƯỚNG. Mặc dù em biện bạch giỏi như sao HỔ PHƯỢNG, nào là quán đông khách, nào là đang lúc thối tiền, nào là dọn dẹp, nào là lau rửa. Hồn vía đâu làm tròn nhiệm vụ trinh sát. Khỏi nói nhé, tụi nó đánh rất tàn nhẫn. Mỗi lần chạm đến vết LƯU HÀ trên Cơ thể. Em lại vừa buồn, vừa vui.
- Vui là cứu được một người, buồn vì dấu tích bọn lập nước ghi trên thân thể mình.
- Đúng vây, như quý khách đã nói, như thế quý khách đã biết chốn này nguy hiểm, một nhà tù lớn, sau lũy tre làng không đẹp như quý khách nghĩ đâu. Nhưng an tâm đi, quý khách có kịch bản lý lịch trong sạch tốt rồi. Ngồi đây với em, kể chuyện lão CỰ rồi đi chưa muộn.
- Chuyện cũng dài lắm, mà ta có hứa kể chuyện đâu. Ta nói tùy hứng mà. Chuyện cũng lâu rồi... biết bắt đầu  từ đâu nhỉ. Lữ khách mơ màng về quá khứ....

  • Le
    • Le

    • Jun 12, 2011 8:01 AM


    Bác nói hay quá ''do cái Tâm mà họa nhỏ với người này, họa lớn với người khác'' :x
  • Le
    • Le

    • Jun 12, 2011 7:57 AM


    Cháu thấy bác viết về cái thằng Phá Quân này buồn cười quá đi   Rất thích được đọc blog của bác ạ 
  • Private comment
  • Private comment
  • Ngoisaobang
           BUỒN VUI KỶ NIỆM
    Nhìn lại hai năm một chặng đường
    Niềm vui chia sẻ, nỗi sầu vương
    Hân hoan bài học niềm vui mới
    Lúc thấy héo hon cảnh thảm thương.
    Lặng lẽ, âm thầm người vẫn viết
    Rộn ràng, sôi nổi kẻ nhiều phương
    Trong tâm luôn nghĩ ngày mai tới
    Lấy ngọn đèn sao soi dặm trường.
     
  • Private comment
  • Liên
    • Liên

    • Dec 28, 2010 4:36 PM


    Đã tròn hai năm khoảng thời gian cũng khá dài anh đã bỏ vào đây biết bao công sức và cả phần quan trọng nhất của mình đó là chất sám. Bản thân em cũng như ai đã vào đây đều là những người tự dưng được hưởng phần tinh hoa này. Em vô cùng biết ơn anh đã giúp em thuận lợi hơn trên con đường tìm hiểu về môn tử vi. Một lần nữa em xin kính chúc anh và toàn thể gia đình mạnh khỏe hạnh phúc và luôn gặp nhiều may mắn trong cuộc sống.
    Em Liên.
  • tu bi h
    Nhân ngôi nhà chung "vui học tử vi" tròn 2 tuổi, xin kính chúc chủ nhân ngôi nhà mạnh khỏe, đầy nhiệt huyết, bớt thời gian truyền thụ "tử vi gia truyền" cho lớp hậu thế, chúc các bạn trong đại gia đình "vui học tử vi" đủ tâm, tầm tiếp thu tinh hoa chân truyền của thầy Bửu Đình, để đưa tri thức của thầy đi xa cùng với thời gian và sự trường tồn đất Việt, làm tỏa sáng dòng con Lạc, cháu Hồng./.
  • neo
    • neo

    • Dec 28, 2010 7:50 AM


    Bác ơi hôm nay sinh nhật blog TVUD tròn 2 tuổi :x :x :x
  • neo
    • neo

    • Dec 26, 2010 5:23 PM


    Bác Đình cho cháu hỏi về việc xem hạn tại cháu gặp vấn đề không biết phối hợp thế nào. Cụ thể như sau:  Khi ta nghiệm lý một vận hạn một lá số nào đó thì ta thấy phát sinh sự việc A chẳng hạn. Nhưng làm thế nào để biết khi nào nó xảy ra ? Khi theo dõi chi tiết hơn các hạn Tháng cháu cũng đã thử xem xét thì dựa vào lưu hóa nhưng nếu có yếu tố kích thích cho sự việc A mạnh lên thì mình đánh giá Tam hợp, xung, nhị hợp, tam hợp thì cũng nhiều tháng có thể xảy ra. 
  • neo
    • neo

    • Dec 26, 2010 5:19 PM


    Bác Đình cho cháu hỏi về việc xem hạn tại cháu gặp vấn đề không biết phối hợp thế nào. Cụ thể như sau:  Khi ta nghiệm lý một vận hạn một lá số nào đó thì ta thấy phát sinh sự việc A chẳng hạn. Nhưng làm thế nào để biết khi nào nó xảy ra ? Khi theo dõi chi tiết hơn các hạn Tháng cháu cũng đã thử xem xét thì dựa vào lưu hóa nhưng nếu có yếu tố kích thích cho sự việc A mạnh lên thì mình đánh giá Tam hợp, xung, nhị hợp, tam hợp thì cũng nhiều tháng có thể xảy ra. Đi vào kiểm tra theo ngày thì càng khó thấy nữa. Giả sử 1 năm có 350 ngày mà ngồi phân khúc để tìm ra một sự kiện thật mất không ít thời gian. Đó là chưa kể, trên lá số một năm biết bao vấn đề, lựa chọn vấn đề trọng điểm phụ thuộc vào cung tiểu hạn đúng không bác. Rồi lại tìm cách xem bao giờ nó xảy ra, xảy ra trong bao lâu. Mức độ ra sao. Thật là huyền ảo vô vô cùng.  Bác có thể chia xẻ thêm kiến thức về vấn đề xem hạn và các cơ sở dữ liệu lá số để cháu và gia đình tử vi ứng dụng nghiệm lý không ạ. Cháu cám ơn bác :x :x :x.
  • neo
    • neo

    • Dec 26, 2010 11:59 AM


    Bác Đình đang nói về lá số của Bình Khách, Người này mệnh vô chính diệu có phục binh, Tang khách hội họp Cung Lộc tồn nằm tại thê ắt là âm nam. Đại hạn anh ta đang nằm ở cung Thân thuộc điền trạch có bộ Đồng Lương. Neo không xác định được tại sao lại là năm Mão. Nhưng với thông tin liệt kê ở trên thì có thể xác định là một trong ba tuổi sau: ẤT Hợi, Mão, Mùi. Mệnh vô chính diệu Liêm THam xung.
  • Yahoo! User
    • Yahoo! User

    • Dec 26, 2010 11:55 AM


    Giới hạn địa bàn năm Ất Mão. Địa bàn Ất Mão chỉ có Mệnh đóng hai cung Thìn và Tỵ cho Kim Tứ Cục. Nếu Mệnh đóng ở Thìn THÁI ÂM (mẹ già) đóng số 84 tất phải ở cung Thân đồng cung THIÊN CƠ (đi theo chàng trai trẻ Thiên cơ có tiền can ẤT CƠ hóa LỘC ÂM hóa Kỵ). TỬ VI HÓA KHOA đồng cung PHI LIÊM, CỰ PHI KHOA lấy từ cách lục hại.
    Bác Bửu Đình cũng đã đưa hình TỬ THAM tại Dậu từ đầu. Quê cũ của Phục binh có cây đa (THIÊN CƠ) chim hót (HỒNG LOAN), thêm mẹ già THÁI ÂM ở Thân, cho nên quê Phục binh là Thân Tý Thìn. PHỤC BINH hiện nay đang đứng ở Tỵ cùng nhóm VŨ PHÁ CÔ QUẢ TANG KHÁCH.
    Từ cách TỒN KIẾP do Lộc tồn đã ở Mão, chỉ còn các giờ sau là ĐỊA KIẾP có thể gặp Lộc tồn : Tý, Mão, Thìn, Tỵ, Thân, Tuất, Hợi. THIÊN LƯƠNG tại Tý, từ cách THIÊN LƯƠNG ngộ Không, loại tiếp giờ Thân. Còn 6 giờ Tuất Hợi Tý Mão Thìn Tỵ Nhưng đó là gặp trực tiếp. Còn gặp gián tiếp thông qua một cung khác thì sao nào cũng có thể gặp được nhau.
    Nếu mẹ già THÁI ÂM cư Dậu thuộc bản đồ TỬ PHỦ cư Thân khi đó Mệnh THÁI DƯƠNG cư Tỵ thì không có cách theo giai trẻ THIÊN CƠ. Còn vài tổ hợp THÁNG GIỜ phù hợp cho cung Mệnh, từ đó có thể tìm được nốt vị trí của KHÔNG KIẾP HỎA LINH. Do biến hóa của văn chương nên tác giả phải vận dụng nhiều cách chiếu hợp giáp liên hệ cho phong phú nên bài toán “có vẻ” còn rộng. Tôi chưa tính kỹ hết, bạn nào quen thuộc cách luận của bác Bửu Đình tính thử coi sao nhỉ.
     
  • Yahoo! User
    • Yahoo! User

    • Dec 26, 2010 12:07 AM


    Đ ịa bàn Tử vi này có lẽ là năm Nhâm Ngọ tháng 9 giờ Thân, Mệnh tại Dần có Vũ Tướng, thuộc Kim Tứ Cục. Phục binh đóng cung Dậu có Hồng loan Hỏa tinh gặp Tuần VCD không có chính tinh nào quản lý, quê cũ của Phục binh tại Sửu có Đồng Cự Thanh long bị Hỏa Linh hội chiếu. Phá quân Cô thần Đại hao gặp Tuần, Vũ Tướng Bạch hổ Tiểu hao Hữu bật gặp Triệt. Người khách này có lẽ là ĐIẾU KHÁCH, sao cố định hiện đang đóng tại Thìn cung đất THIÊN LA với Thất sát. Cũng có thể là sao Lưu.
    • Bửu Đình
      Rõ vớ vẩn, hết chỗ nói. Xin thưa, chưa đến bao giờ ạ .  Niên Can của ngươi là Ất Mão, đúng rồi phải không? Nguyên văn trong câu chuyện.
  • neo
    • neo

    • Dec 25, 2010 1:04 PM


    Như vậy cho điểm thế nào cho đúng, vận dụng mấy con số này sao cho trúng thật là nan giải :(( ? Chưa kể khi cần kiểm tra một câu phú, cách cục đúng sai, lại phải nhẩm tính có bao nhiêu lá số giống vậy, dựa trên thống kê để nghi ngờ về tính đúng sai của câu phú. Thế là toán học nó lại chui vào rồi. Bản thân cái môn này tên nó là Tử Vi Đẩu Số. Đẩu theo cháu biết là cái cân, để đong đếm. Vậy là chạy đâu cũng không thoát con số. Cháu không thấy khổ vì con số chút nào, ngược lại còn rất rất thích cơ, không nhờ con số thì chưa chắc đã có duyên được gặp bác để học Tử Vi :D. Năm nay lại còn có hạn Thiên cơ là có duyên với mấy con số lẻ nữa.  Những điều cháu viết toàn kế thứa kiến thức từ bác cả, thế thì bác bảo cháu không nghĩ tới con số làm sao được. Mong bác giảng giải rõ hơn ạ :x :x :x 
  • neo
    • neo

    • Dec 25, 2010 1:04 PM


    Lời bác nói rất đúng nhưng vì cháu gặp vấn đề khi xem hạn nên buộc lòng phải hỏi. Thứ nhất, trước đây cháu thấy cách bác cho điểm vào từng vấn đề nên cháu cũng học theo, tập đánh giá ảnh hưởng của các sao theo thang điểm. Cái nào mình cho điểm cộng, cái nào mình trừ bớt điểm. Đó là đánh giá định lượng mà bác từng nói qua khi bàn về xem hạn chuyển động và hạn mất. Cháu trộm nghĩ mọi vấn đề nên xây dựng thành một thang điểm đánh giá đàng hoàng như thế thì mới có lời kết luận chính xác, tránh bị cảm tính, may rủi.  Cháu đoán bác chắc là đã làm cái này cho nhiều vấn đề rồi, nếu không thì bác cũng đã không đề cập đến những con số trên tử vi: Tuần là 10, triệt là 5, tam là 3, bát là 8, Thất là 7 , cơ là lẻ, đồng là chẵn, thiên là 1000. Có bộ sao bác cho 2 điểm, có bộ bác cho 1.5 điểm, bộ lại có 0.5 điểm. Không phải là con số là gì. Mà nếu không có con số thì khi đoán cũng không biết được tốt cỡ nào, xấu ra sao. Vô hình chung là cầu may. 
  • pham
    • pham

    • Dec 25, 2010 10:51 AM


    Mấy bữa ni, bác toàn kể chuyển dùng hoán dụ, nhân hóa. Sao không phân tích các sao như trước nữa ạ. Nội công cháu chưa đủ để hiểu hết chuyện.
  • neo
    • neo

    • Dec 25, 2010 10:09 AM


    Bác ơi, các bộ sao nằm tam hợp, nhị hợp,lục hội,xung chiếu và bản cung ảnh hưởng tới mình mạnh ở mức độ như thế nào ? Cụ thể nếu ngôi sao Thái tuế nắm ở mệnh thì ảnh hưởng của nó tới mình là 100% (giả thiết). Nếu nó nằm ở tam hợp thì theo cháu chỉ còn (50%). Nhị hợp, lục hội (40%). Giáp (70%). Cháu giả thiết này có hợp lý không, hay là mình phải xét theo thế sinh xuất sinh nhập của các cung, hành của bản mệnh so với các sao có tương sinh tương khắc với nhau để đánh giá mức độ ảnh hưởng. 
    • Bửu Đình
      Nhảm nhí
      vô cùng ở lục hội tất MỆNH có Hồng Đào, ở xung chiếu tất có Tang Hư Khách. Cách
      nhau một trời một vực. Ở nhị hợp, lục hội, giáp liền kề tùy theo tốt xấu mà
      luận, có thích giáp động đĩ không, ưa hợp với mũi dao THIÊN HÌNH, Lục hội với
      ĐỊA KIẾP, liền kề với LIÊM TRINH cũng phát bịnh. Sao cháu ưa khổ vì những con
      số phần trăm như toán học thế. Số MỆNH khác với số HỌC. Do cái tâm mà họa nhỏ
      với người này, họa lớn với người khác.