Truyện Tử Vi của Bửu Đình.
Hồi1 nhấn đây
Hồi1 nhấn đây
Hồi 11.Cuộc Hội Ngộ. Nhà Vua Và Viên Cận Thần..
Quang Minh điện. Vào ngày trọng đông. Những cây mai nở sớm (Kình Đào) đã đem chưng bày trước sân của Quang Minh điện, tạo một không khí ngày xuân đã đến trong Hoàng cung. Hôm nay trời đẹp, cái nắng ấm tranh giành cái lạnh lẽo, vào thời điểm giao mùa đông tàn xuân đến.
Nhà Vua đang ngồi tại ngự phòng xem các văn thư một cách chăm chú. Chiếc long án đầy văn phòng tứ bảo, giấy tờ. Ngoài kia Lữ Khách đi vào – Lữ Khách là 1 trong hai người ra vào mà không cần qua bọn thái giám trình tấu - chợt thoáng thấy bóng người, ngài phát hiện người đó là Lữ Khách, gạt văn thư đang xem qua một bên, vội vàng quát hỏi:
- Ngồi đó, không cần thưa gởi gì cả, ngồi xuống. Bàn tay nhà Vua chỉ vào cái đôn trước án thư của ngài.
Lữ Khách rụt rè ngồi xuống, trước thái độ nóng nảy của nhà vua.
- Trẫm hỏi ngươi (mỗi lần nhà vua giận Lữ Khách thường gọi là ngươi). Tại sao ngươi đi lâu như vậy. Biết bao nhiêu công việc tại Cơ Mật viện ai làm? Trong lúc ngươi đi chơi cho sướng tấm thân. Trẫm đây phải gánh (Tử vi) cho bằng hết. Cha chả, cái chức trưởng phòng Tử Vi, Viện phó Cơ Mật muốn đi đâu là đi được chăng?
- Xin thưa. Hạ thần đi vì công việc. Bệ hạ đã cho phép mới dám đi.
- Láo chưa kìa, Trẫm đây chưa nói hết. Nhà Vua đập tay xuống bàn, chỉa bàn tay đẹp của ngài vào Lữ Khách, hai ngón tay, trỏ và giữa như mũi súng run run... Đó là bàn tay đẹp nhất trần gian, các ngón tay như tháp bút, các móng tay như hạt dưa, bàn tay ấy không đeo một món trang sức nào, nếu có, e rằng làm mất đi vẻ đẹp tự nhiên của nó -Trẫm giận ngươi quá, đi mất tích mất tăm như Vũ Sát. Bảo một đường đi một nẻo. Cho đi tuần nhật lại đi gần nửa trăng, không về. Tại sao, tại sao?
- Muôn tâu. Công việc chưa tròn...
- Ngươi câm đi cho Trẫm nhờ. Trẫm vẫn chưa nói hết cái tức trong người của Trẫm. Nhà Vua đứng dậy, mũi súng ngón tay vẫn nhắm bắn Lữ Khách và từ từ tiến về Lữ Khách cơn thịnh nộ của ngài chưa thỏa mãn mà Lữ Khách chen ngang, chàng ta cúi đầu thấp xuống lòng run sợ nhưng vẫn biết mũi súng đang ngắm vào mình. Nhà Vua thong thả di chuyển mũi súng ngón tay vẫn ngắm vào Lữ Khách, Ngài đứng trước Lữ Khách mũi súng đã chỉa ngược vào trán Lữ Khách nâng đầu Lữ Khách lên. Khi Lữ Khách ngước mặt lên, khuôn mặt như con chó đói của Lữ Khách trông thảm hại làm sao, càng thê thảm hơn trước cơn giận dữ của nhà vua. Khi thấy được dung nhan thảm hại của Lữ Khách. Ngài buông một tiếng: “Trời ơi! Sao ra nông nổi này”. Mũi súng biến thành con dao chém xuống, bày tỏ một sự thất vọng. Khuôn mặt từ oai nghiêm giận dữ của nhà vua chuyển thành ngơ ngác, ngạc nhiên chuyển qua buồn rầu. Nhà vua đứng mà mình ngồi, Lữ Khách thấy vô lễ định đứng dậy. Ngài quát: “Ngồi đấy, chưa cho đứng dậy”. Ngài đi một vòng chung quanh Lữ Khách, mắt quan sát khắp người Lữ Khách, chàng ta co rúm người lại trước cái nhìn soi mói của nhà vua. Nhà Vua dừng lại sau lưng Lữ Khách.
Rồi trên đôi mắt đẹp của ngài, có 2 giọt lệ ứa.
Thật lắm chuyện nhiều trò trên đất nước Đại TỬ VI. Mới thoáng ngài hung dữ như cọp đói vồ mồi nhưng con mồi Lữ Khách gầy nhách, đen thui, nhạt nhẽo... Nhà Vua chợt xúc động dâng trào. Bao nhiêu giận hờn tiêu tan. Như HỎA ngộ TRIỆT. Ngài đứng, sau lưng Lữ Khách che dấu nỗi lòng của mình không cho Lữ Khách thấy, như Thiên Phủ ngộ Tang Môn. Chàng ta thì lòng càng hoang mang hơn bao giờ hết, tự hỏi không biết nhà vua làm trò quỷ quái gì sau lưng mình. Làm sao biết được nhà vua đang ngăn đôi dòng lệ, dấu diếm những tình cảm của mình (tức bộ Phủ Tướng đi với Tướng Quân). Phút lặng yên kéo dài rất là lâu, càng lâu hơn theo sự đánh giá của Lữ Khách. Nhà Vua quay lại long thư nhưng lưng vẫn quay về phía Lữ Khách. Lại im lặng kéo dài. Nhà Vua đang suy nghĩ, đang toan tính, ngôi sao TỬ VI hay suy nghĩ của ngài đang hoạt động, thương cũng có mà giận cũng có (Thiên Tướng + Hỏa Linh), trừng phạt thì cũng tội, mà tha thứ sợ thành thói quen.
Nhà vua hai tay nắm tay thành quyền, đứng chống nạnh. Đây là dấu hiệu ngài còn đang bực mình. Là người kề cận nhiều nhất bên nhà vua Lữ Khách biết rõ điều đó. Chiếc áo vàng dệt bằng tấm lụa đặc biệt, có hình rồng năm móng, nổi bật trên màu trắng áo lót. Chiếc quần cũng màu vàng và đôi hài xinh xắn cũng màu vàng, ngài đội khăn vàng, mặc dù là mùa đông nhưng trang phục làm việc thường nhật bao giờ cũng thế. Mùa đông lại tô điểm một khăn lông màu xanh thiên thanh trang nhã quanh cổ. Có lẽ cái lạnh bên ngoài không làm dịu cơn nóng giận bên trong.
Cần biết Cơ Mật viện, là một cơ quan độc lập làm việc bên cạnh hoàng Đế Tử Vi đời thứ n. Trên danh nghĩa nhà vua là Viện trưởng, nhưng thực tế mọi công việc tại đó do Viện phó kiêm trưởng phòng Tử Vi đảm trách. Viện Cơ Mật có 5 phòng, mỗi phòng điều có trách nhiệm điều tra như phòng Tử Vi điều tra tất cả động thái, hành vi, hành động, cử chỉ, công việc đúng sai, bất kỳ ai trừ nhà vua trở xuống. Có 24 Khâm Sai, chịu trách nhiệm 12 tỉnh trong Vương quốc này. Phối hợp với các Khâm sai địa phương. Đa phần các Khâm sai trung ương được tuyển chọn từ Ngự Lâm Quân, Cấm Vệ Binh là những người đáng tin cậy, lại chọn ra những người giỏi võ, một chống được 2, 3. Ưa thích việc điều tra mạo hiểm, tất nhiên phải là con người tốt thật sự. Lại được khâm sai khác thử sức đánh giá là tốt. Bằng những trắc nghiệm rất thực tế. Vì thế, tại Kinh đô thỉnh thoảng lại có những vụ ẩu đả bí mật, nạn nhân là những Ngự Lâm Quân, Cấm Vệ Binh oai hùng, bị no đòn chẳng hiểu tại sao.
Các Khâm sai thường gọi nhau bằng ngôn ngữ bí mật. “ông anh”, “ông bạn”, “ông em” tùy theo tuổi tác, chứ không bằng chức vụ, từ “ông chủ” dành riêng ám chỉ nhà vua... Trong khi ngoài đời, người ta hay dùng các từ “yên” và “đệ” để xưng hô.
Việc mất tích Khâm sai 20, Vụ phó xứ Thìn mà Trưởng phòng Tử Vi cũng kiêm Vụ trưởng xứ Thìn. Trưởng Phòng Tử Vi phải đi điều tra là chuyện tất nhiên, vì mạng lưới tại đó, chỉ có những người trong mạng biết lẫn nhau mà thôi. Nhưng sinh ra cái rắc rối, nhà Vua phải trực tiếp điều hành công việc, vốn từ lâu chỉ làm trên danh nghĩa. Nhà vua phát điên vì công việc đã đành, lại tự mất tích thêm Khâm sai đệ nhất tín cẩn, nhất là lộ trình điều tra lại đi theo chiều ngược lại, khi phát hiện chi tiết này nhà vua phát lịnh triệu hồi ngay lập tức, thêm vào đó quá hạn thời gian không chịu về được xem như là là mất tích. Trong thâm sâu, nhà vua lo cho tính mạng của khâm sai khi qua vùng Hoang Đường và Sơn Đường. Cho nên nhà Vua căm lắm không có gì lạ, có thể “ăn thịt” cả Khâm sai đệ nhất mới thỏa lòng. Nhưng nhà vua lại là người dồi dào tình cảm.
Ngài phá vỡ sự im bằng:
- Tại sao. Ngươi đi đến xứ Thìn không đi ngang qua xứ Tị. Lại đi lung tung từ Mùi qua Thân, đến Dậu, về Tuất. Qua lối “vùng đất Hoang Đường” để đến xứ Thìn. Giải thích đi.
- Trước khi lao vào phá án vụ “mất tích của Khâm Sai 20”. Hạ Thần được mật tấu không thống nhất về Lãnh binh PHÁ QUÂN Triệt, ở xứ Thân. 5 bản mật tấu của 5 khâm sai địa phương, 2 đánh giá tích cực, 2 lại tiêu cực, còn lại 1 đánh giá không thể nhận xét được. Ngay các nhân viên tại Cơ Mật viện cũng bất nhất về vụ này. Thần nghĩ phải lo trước việc này, rồi quay về điều tra ở xứ Thìn. Thần nghĩ việc điều tra ở xứ Thìn khó khăn hơn để lại sau.
- Sao việc đó không báo cho ta biết. Khanh nói đi.
Nghe từ “khanh”. Lữ Khách thấy nhẹ cả người. Còn hơn uống nước sâm Cao ly.
Lời bàn của người viết: Có người cái Thân làm khổ cái MỆNH. Ở đây ta bắt gặp trường hợp cái Thân cứu cái MỆNH. Ví như Lữ Khách đỏ au, có vẻ tươi tỉnh thì chỉ có nước mà chết. Cái Thân làm khổ cái MỆNH rất dễ gặp. Một cái Thân đòi hỏi quá nhiều như ăn cho ngon, mặc cho đẹp... từ đó đưa cái Mệnh đến những đòi hỏi xấu xa để thỏa mãn cái Thân. Lữ Khách là người MỆNH đẹp, quên cả chăm sóc thân thể, miễn sao được việc. Chính điều đó đã cứu chàng ta. Hết lời bàn.
- Thần chỉ báo cáo vụ việc (tức là TỬ VI) chỉ khi nào rõ ràng minh bạch như THÁI DƯƠNG sáng,THÁI ÂM tỏ. Ở đây bản thân của hạ thần cũng mù mờ như ÂM DƯƠNG lạc hãm. Bệ Hạ thì công việc đa đoan, chia sẻ chỉ làm khổ thêm Bệ Hạ. Nhà Vua nghe đến đấy đưa tay lau lên mặt, lưng vẫn quay về phía Lữ Khách. Thần trộm nghĩ nên qua xứ Thân để điều tra cụ thể. Nhiều lắm, mất thêm 1, 2 ngày, khoảng ngày 6,7 có mặt tại xứ Thìn. Quá đủ để thần về đây đúng hẹn 10 ngày. Để Hoàng Thượng khỏi mong đợi. Nhưng mọi việc đâu có như ý muốn. Khi tiếp cận mục tiêu lại là lúc được chỉ dụ quay về. Lại chậm trễ thêm vài ngày. Thần không thể về với 2 bàn tay không được.
Nhà Vua quay lại ghế ngồi.
- Hừ. Đi chơi về báo cáo láo với trẫm chăng? Thôi như thế này nhé. Khanh đi bao nhiêu ngày. Thì khanh viết cho trẫm bấy nhiêu bản tường trình. Nghe rõ, mỗi ngày viết mỗi bản, chứ không phải mỗi ngày viết 2, 3 bản.
- Muôn tâu. Tình hình bây giờ khẩn cấp (Hỏa Hình). Hạ Thần còn lòng dạ nào viết tường trình.
- Thế thì bấy lâu nay ai làm việc. Thấy mặt là khẩn cấp. Nè, nè... 2 ngón tay biến thành súng nhắm vào Lữ Khách. Nói cho mà biết. Viết, buổi sáng ăn cái gì, nghĩ cái gì, làm cái gì? Chiều và tối cũng thế. Nghĩ gì, thấy gì viết hết. Một ngày đi, lại có cả một ngày để viết. Đó, đó... viết như viết hồi ký vậy. Bao nhiêu ngày đi. Có bấy nhiêu ngày viết.
- Xin thưa. Thần không thể viết như hồi ký được. Thần không quen làm công việc đó.
- Tả cả những cảnh quan những con người mà ngươi đã thấy, đã gặp, đã tiếp xúc...
- Thế thì khác gì bệ hạ giam thần rồi.
- Có như thế mới thỏa mãn cơn tức giận của Trẫm. Ngươi đừng tưởng mang bộ dạng sầu não của ngươi làm ta mềm yếu chăng. Bao nhiêu ngày mất ăn, mất ngủ vì ngươi. Trong khi vừa mới mất tích một Khâm Sai thứ 20, lại tự ý mất tích tiếp một người nữa ai mà chịu nổi. Nè, nè...- cây súng tay bắn vào mặt Lữ Khách - có biết Trẫm phái biết bao nhiêu người tìm kiếm ngươi không? Cục lo lắng của Trẫm to biết dường nào không - Nhà Vua vẽ một vòng tròn to tổ bố - Trẫm không trả thù ngươi, tức mình không chịu được. Trẫm nói trắng toát như sao BẠCH HỔ. Trẫm trả thù ngươi, Ngươi hành (Thiên Hình) trẫm. Trẫm hành ngươi. Thế là hòa. Trả thù một cách êm ả, hà hà...
Lữ Khách êm ru bà rù... Súng lại nổ tiếp:
- Đang nghĩ trong đầu Trẫm ác như Trụ, Kiệt ngày xưa chứ gì.
- Hạ thần đâu dám nghĩ thế. Cái này cũng do lỗi một phần chúng ta bảo mật thái quá như Tử Phủ ngộ Việt Hình, thông tin không nhanh nhạy được. Hạ thần cũng có báo cáo vị trí điểm dừng chân, nhưng chờ chỉ dụ hồi đáp của Bệ Hạ rõ là không thể.
Không trả lời câu hỏi của Lữ Khách, nhà vua bồi thêm:
- Cho ngươi 2 lựa chọn. Một là ngồi đây, viết. Hai là về văn phòng Cơ Mật viện viết. Việc của ngươi, ta làm. Báo tin nóng hôi hổi như sao Hỏa Tinh vừa thổi vừa ăn, cho ngươi biết nhé. Hai ngàn năm trăm tinh binh ngày hôm nay, sắp xâm nhập vùng đất Hoang Đường qua ngã xứ Tuất.
- Muôn tâu. Đó là công việc của thần.
- Nếu còn ham vui, Trẫm đây cũng lo việc đó. Chứ ai vào đây. Cho ngồi tập làm văn xem Trẫm làm việc. Trẫm sẽ cho quân vào tận Sơn Đường bắt thằng Phá Vương cho mà xem. Ráng tập viết, về hưu viết hồi ký “Những ngày bên cạnh Vua TỬ VI”. Nè nè.. đọc Trẫm nghe điều 1 trong Nội Quy phòng TỬ VI. (Nội Quy: Tuần Kỵ, vi phạm nội quy là Tuần Kỵ Hình)
- Trọn đời tuyệt đối giữ bí mật công tác.
- Đúng rồi, nay bổ sung thêm một điều nữa. Trưởng phòng TỬ VI ngồi tại chỗ không đi đâu cả.
- Dạ thưa. Ngoài 10 điều đã có thêm 10 điều bổ sung, nay thêm điều 21. Ai mà nhớ cho xuể.
- Gom tất cả 21 điều lại thành 10 điều. Đưa điều bổ sung vừa nói lên điều 1.
- Thưa không đi đâu cả, khó hiểu quá. Phải đi ăn cơm uống nước chứ...
- Ai cấm. Ý ta là muốn, ngươi không đi công tác các tỉnh nữa.
- Có thể viết. Điều 1. Trưởng phòng TỬ VI miễn đi công tác.
- Nè nè đừng có miễn trừ, ngoại lệ từ đó miễn cũng có thể hiểu ưa đi cũng được. Không đi cũng được. Điều 1 hai chấm. Trưởng phòng TỬ VI ngồi tại chỗ chấm chấm chấm. Ởm ờ như thế trẫm mới cột tội (Phá Cô Hình) ngươi được. Này, đọc Trẫm nghe điều 1.
- Điều một. Trưởng phòng TỬ VI ngồi tại chỗ chấm chấm chấm.
- Tốt. Hà hà hà. Trẫm hỏi thật ngươi. Ngươi đi như vậy có nhớ...nhớ... Kinh đô, Hoàng thành không?
- Tất nhiên, Hạ thần luôn luôn nghĩ đến Hoàng cung.
- Thôi được. Nghĩ đến cái gì, nhớ đến cái gì, khi nào, lúc nào, tại sao, cứ viết cái đó. Tha hồ viết.
Nhà Vua đưa tay chận cơn đau bất ngờ dâng lên ngực. Thấy thế Lữ Khách vấn an:
- Bệ Hạ làm sao thế?
- Cám ơn, việc ai nấy lo, hồn ai nấy giữ. Ngươi về đi. Nội nhật ngày mai phải có tại đây bản tường trình số 1.
Ngài đập tay xuống bàn một cái phạch.
Lữ Khách cúi tạ, thối lui ba bước mới xoay lưng đi ra.
Từ Quang Minh điện nhìn ra những cây mai vàng nở sớm đẹp làm sao, càng đẹp hơn, yêu đời hơn khi qua cơn sóng gió, nhưng sóng gió cũng lạ lùng như chưa bao giờ có.
Nếu có những vị vua chơi trò đạo đức giả thương vay khóc mướn. Có vua lại ưa ăn to nói lớn, có vua lại chơi trò tập trận hùng hổ giương oai, lại cũng có ngài hăm dọa, chỉ cần chỉ tay vào đất nước của ngài, là chặt tay ngay... Ở đây, ta lại có vị vua cũng bày trò rất lạ lùng chỉ có 2 người chơi là nhà vua và viên cận thần mà thôi.
Nhà vua vẫn ngồi đó 2 bàn tay đẹp vẫn đan vào nhau nhìn theo Lữ Khách. Ngài thở một hơi dài khó hiểu.
Ngoài kia Lữ Khách lấy lại phong độ của Viện phó Cơ Mật, trong bộ quân phục Ngự Lâm Quân với thẻ bài bằng ngà voi đeo trên ngực. Dòng chữ đỏ: Khâm Sai Đệ Nhất, Chánh Nhị Phẩm. Đang hướng về Cơ Mật viện, phát hiện một cẩm y thị vệ đang tiến về Quang Minh điện nhưng bỗng nhiên chuyển hướng về phía phải Thế Miếu Hoàng Gia. Nhìn dáng dấp, trong đầu Lữ Khách phát hiện một chi tiết, cánh tay phải đong đưa không tự nhiên. Nhanh chân đi theo gã ấy. Lữ Khách lên tiếng:
- Này dừng lại ta hỏi.
Người kia dừng lại nhưng không quay mặt lại, khiến Lữ Khách tiến lên phía trước.
- Cánh tay bị đau có đỡ chưa.
- Thưa cũng đỡ rồi ạ. Xin đại quan tha lỗi xúc phạm hôm trước.
- Sao không nói trước là hoàng thượng sai phái.
Người Cổ Tích trả lời:
- Nhà vua chỉ cho phép yểm trợ âm thầm mà thôi.
- Ngươi có thích trở thành khâm sai không?
- Điều đó hạ quan chưa dám nghĩ đến.
- Bây giờ có quyền nghĩ đến điều đó.
Trong thâm tâm Lữ Khách đã chọn được một người để thay vào chổ trống nhưng điều đó cần thêm một sự bảo lãnh của một khâm sai khác.
Cháu gửi link để bác tải về dùng nhé! http://www.mediafire.com/?gklaxa5o41ls5zc
Việc cài đặt và crack trình này cũng đơn giản thôi bác à.
- Khi tải xong bác giải nén file này ra.
- Sau đó copy toàn bộ nội dung thư mục giải nén vào phần Program của C (ổ cài win), với tên thư mục là Flash Effect Maker như địa chỉ sau C:\Program Files\Flash Effect Maker (1)
- Trong thư mục đã được copy vào ổ C như đường dẫn (1). Bác tìm file patch.exe để chạy file này. Sau khi kích hoạt file patch.exe sẽ hiện lên cửa sổ Patch. Bác cứ thực hiện theo cửa số hiện lên, chỉ Next và OK thôi bác à. Nếu có báo lỗi trong quá trình khởi động chương trình tiếp đó thì cũng không sao cả. Bác cứ tắt chương trình đi và vào ổ C để kích hoạt lại chương trình để sử dụng. Kích hoạt bằng cách kích vào file flasheffect.exe
- Khi bác khởi động lại chương trình mà không báo lỗi hạn sử dụng 30 ngày là OK bác à. Muốn tiện kích hoạt chương trình thì bác đưa file flasheffect.exe ra ngoài desktop cho tiện dùng.
- Lưu ý khi cài đặt bác nên tắt trình diệt virus mà bác đang sử dụng nhé.
Trong trình Flash Effect Maker này có nhiều hiệu ứng, ứng dụng cho thiết kế web, blog ... Và cháu dựa vào đấy để làm cái mình thích. Sau này có thời gian cháu sẽ kết hợp nhiều trình để tạo một flash đặc biệt. Nếu bác thích trình này cháu sẽ gửi link để tải về. Dung lượng cũng khoang 50Mb thôi, nhưng gửi qua mail không được.
Hom nay ben US la mong 3 Tet, cac anh chi trong gia dinh da chuc Tet bac het roi, chau cung xin kinh chuc bac va gia dinh luon vui, manh va van su nhu y. Chau duoc hoc hoi tu blog cua bac rat nhieu. Thanh that cam on bac.
Cháu vừa đi xem bắn pháo hoa về. Năm nay pháo hoa bắn rất đẹp. Giờ về nhà mở mạng ra và nhận được lời chúc tết của bác và các bạn cháu rất hạnh phúc!
Sang năm mới cháu chúc bác và các bạn trong GĐ luôn luôn mạnh khỏe, gặp nhiều may mắn trong cuộc sống!
Ngày tết vui vẻ tình thân ái
Như thể Âm Dương Hỉ Đào Hồng
Đồ đệ Tang Môn cùng chúc tụng
Sư phụ Bửu Đình phúc an khang
Chúc rằng blog Tử vi vẻ vang
Kình Đà phát triển dựng xây cho đời
Kính chúc Bác Đình và các bạn trên blog bước sang năm mới luôn hạnh phúc, an khang thịnh vượng. Chúc mừng năm mới!!!
Cháu có làm chương trình flash dành tặng bác và các bạn!
http://www.mediafire.com/?1py0n6bctnpaktu
http://www.mediafire.com/?1py0n6bctnpaktu
Con tuổi Đinh Mẹo, sinh 25 tháng 4 âm lịch, âm hãm tại mệnh, có nguyên ông địa kiếp + đào hồng tài bạch. Con đọc bài Nhan Hồi yểu tử của Bác thấy con có cách đào ra 1 tai kiếp, nhị hợp lại có quả, ui con sợ lắm. Lúc đi thực tập bệnh viện, con ăn chay cầu xin: con có lỡ đào phải cái quả nào thì đào cho con chứ đừng đào cho người bệnh, con sợ lắm, sợ đến mức thi xong rồi nhưng suốt ngày vẫn ôm cuốn sách học đi học lại cho mình đừng có bị nhầm lẫn (thất sát).
Nhiều đêm con đọc bài viết của Bác mà cảm thấy hạnh phúc, vui như lần đầu tiên có người hiểu được mình vậy. Hạn con xấu cũng được, chít sớm cũng chả sao, con chỉ mong được trở thành một điều dưỡng giỏi thui hihi. Cứ như Bác đã chỉ dạy trong bài ấy (Lữ Khách là người MỆNH đẹp, quên cả chăm sóc thân thể, miễn sao được việc).
Con chúc Bác một ngày tốt lành ạ hihi.
Con không được thông minh lắm (Âm + Thiên Diêu) nên nãy giờ con có nói gì mạo phạm mong Bác đừng giận con nha. Thật lòng con ngưỡng mộ Bác lắm, và luôn mong những gì tốt đẹp và hạnh phúc nhất sẽ đến với Bác và Người Thân. Kính Bác
Còn năm mới em cũng như mọi người luôn mong những bài viết mới của anh, cứ đều đặn như vậy. Thật cám ơn anh nhiều.