Hồi thứ 4
Đọc từ bài 1, nhấn đây.
Đọc từ bài 1, nhấn đây.
Vừa xoay xoay chiếc ly trên tay, người lữ khách tìm lời kể chuyện.
- Bẵng đi một thời gian khoảng 4 năm, trời quang mây tạnh. Chủ nhiệm PHÁ QUÂN tìm được chủ bút mới. Gã CỰ MÔN lại có cơ hội THIÊN CƠ mới (VIÊT). Tờ “Thằng Bé Khóc Hu Hu” ra đời, bình mới rượu cũ. Cứ y như THIÊN ĐỒNG ngộ KHỐC. Và CỰ PHI KHOA không dám châm chọc cao quá. Nhưng từ Thượng Thư trở xuống, gã bắn tuốt luốt. Gã gọi Thương Thư là Thượng Hư, bộ Lại được gọi là bộ Dại. Sóng gió như ngôi sao Phong Cáo, bẽ bàng như ngôi Thai Phụ nằm không đúng chỗ. Vị Thượng Thư bộ Lại được phong thưởng lên Thượng Hư bộ Dại, lập tức mở cuộc phản công, nóng vội như sao HỎA, lanh chanh như sao LINH. Vị Thượng Thư không được cẩn thận như ngài PHỦ KHÔI XƯƠNG, giao long vào vực. Vì thế trên báo Thương Dân có bài xã luận rất buồn cười: “Ai dại ai khôn?” do cụ ký tên và đóng dấu ngày tháng năm nghiêm chỉnh, cứ y như là văn bản nhà nước không bằng. Vị Thượng Thư này luận rằng:” Ta dại, ta tìm nơi vắng vẻ. Người khôn người đến chốn lao xao”. Nhưng chính cụ là người ở chốn lao xao. Đem những dẫn chứng không đâu vào đâu, với các thơ ca, thành ngữ. Như; “Khôn nghề cờ bạc là khôn dại. Dại chốn công danh ấy dại khôn”. Té ra, cụ quá khôn đâu có dại như gã CỰ PHI KHOA nói, lại viết, “Khôn nhà dại chợ”. Rồi ví cái dại của cụ là thật thà như sao THÁI TUẾ, cái khôn ngoan giả dối là sao THIÊN HƯ. Cụ kết luận chắc như bắp: “Ta dại dân nhờ, ta khôn dân chết”.
Bài văn kết thúc bởi 2 từ “dân chết” như một điềm xấu, được tô đậm nét.. Quan LIÊM TRINH nói: Đó là một điềm rất là xấu, ai lại chấm dứt bằng từ dân chết bao giờ. Người dân cần một vị quan khôn ngoan, cần chi một gã dại khờ. Có chăng là chết đi cho dân nhờ. Lại còn cả ấn ký vào trong nữa. Nghe đồn là có cụ già đọc xong cười bò ra mà chết. Lại đến phiên tờ báo Thương Dân được bộ Lễ tài trợ bằng ngân khoản VŨ TƯỚNG ẤN. Và cả tờ “Học Làm Người” của bộ Học bị sao Tuần thu hồi ngay khi đang in, chưa kịp phát hành. Riêng tờ “Học Thói Làm Quan” do bộ Lại in đã bán sạch. Cả triều đình ngẩn ngơ ai cũng từ chối trách nhiệm về mình. Bài viết của quan Thượng Thư bộ Lại ai mà dám sửa. Đưa in thì cứ in thôi.
Trong lúc quan Thượng Thư mặt thừ ra một đống. Lính lệ đưa vào tờ “Thằng Bé Khóc Hu Hu” số mới cứng của đối phương là gã CỰ PHI KHOA. Ở trang cuối cùng bìa sau suốt tám cột, toàn trang chỉ có 5 đại tự to đùng. Vị Thượng Thư bộ Lại trông thấy thế mữa ra một đống máu, ngất tại chỗ.
Lữ khách im lặng, vẻ đăm chiêu. BINH KHÁCH chờ sốt ruột hỏi:
- 5 chữ gì vậy?
- Quên mất tiêu rồi. Chà trí nhớ hồi này tệ quá.
- Quý khách cố gắng nhớ lại đi.
- Ngươi đoán thử xem. Biết đâu ta lại nhớ ra.
BINH KHÁCH đếm trên đầu 5 ngón tay. Dõng dạc nói:
- Tổ cha con mẹ mầy.
Người khách ôm bụng cười ngặt nghẽo. Tay đang cầm ly nước vội bỏ xuống. Cứ thế mà cười.
- Trời ơi! Chắc chết vì cười.
Sau cơn cười như ngây dại, Lữ Khách lấy lại tự nhiên.
Báo chí ai lại viết thế. Trong truyện tả chân người ta có thể viết đúng nguyên văn như vậy. Năm chữ đó như sau, ấy chà, mới nhớ sao lại quên mất. Đúng là các sao Vong làm người ta hay quên. Ừ, mới đó mà không nhớ gì cả.
- Quý khách cố gắng nhớ dùm đi.
- Đó là 5 chữ: “Dại là con chó dại”. Đường đường là một bậc Thượng Thư bị gọi là chó dại, tuy rằng không nêu đích danh, nhưng rõ ràng nó ám chỉ mình, vì thế quan Thượng hộc máu là phải. Việc quan Thượng Thư hộc máu tại văn phòng, náo động các văn phòng nội các, lan nhanh vào Hoàng cung.
- Ông ấy ghê nhỉ, dám gọi quan Thương Thư là DIÊU HỔ. Phen này chắc chết, mà sao ông ấy về đây ẩn cư. Chuyện thật lạ kỳ...
- Đúng thế, khắp kinh thành ai cũng dự đoán phen này lão ta phải chết. Chọc vua dễ chọc quan khó, vì các quan không từ một thủ đoạn nào, việc làm của vua bị các sử quan ghi vào lịch sử, việc làm của các quan chỉ ghi vào tiểu sử mà thôi. Phủ bênh phủ, huyện bênh huyện là lẽ thường tình. Nhất là quan Thượng bộ Lại rất được các quan khác kính nể, với chức vụ bố trí nhân sự, lại là người thanh liêm, thêm tính rất là nóng. Các quan nếu không sợ tính liêm khiết, tất cũng phải sợ tính nóng của quan Thương Thư này. Có lẽ lão CỰ hiểu nhầm là bất liêm (Kỵ Liêm Cách), vì công việc của cụ rất dễ ăn của đút. Cũng có thể, theo thói châm chọc cho vui thế thôi, hoặc để câu khách (Đà Khách). Và cũng có thể là do thói nóng vội của quan Thượng, mà CỰ ví von là dại, với nghĩa dại khờ... Có thánh mới biết được lão CỰ nghĩ gì trong đầu. Khi phi ra chữ dại. Có khi chơi chữ cho vui mà thôi.
Có thể vắn tắt như thế này, Các quan đại thần yêu cầu nhà Vua cho phép được dùng biện pháp mạnh, để Kỵ Triệt lão CỰ PHI KHOA. Điều bất ngờ ít ai tin, là nhà Vua lại đứng ra bảo vệ tức Phủ Tướng cho lão CỰ, trước đây có một số người thầm thì to nhỏ, trong vụ bài thơ con rồng. Là nhà Vua làm màu, tức là lấy Hồng Đào tô điểm cho nhan sắc của mình, không Kỵ Triệt lão Cự... Đến đây là lúc điều đó hoàn toàn bị phủ nhận. Rõ ràng là nhà vua hiền. Ngài bảo, tên CỰ dù sao cũng là con dân của trẫm, việc làm của y cũng đóng góp thêm một tiếng nói tự do, dân chủ tuy có chói tai, cũng giúp mọi người cảnh tỉnh nhìn lại mình, tuy đúng sai có phần phức tạp. Các lân bang nhìn vào, đánh giá chúng ta là một đất nước dân chủ thật sự, đâu có phải là cái bánh vẽ dân chủ nặn ra. Nhưng không phải vì thế mà các khanh tìm cách hãm hại người ta. Y cũng chưa làm chết ai bao giờ, quan Thượng Thư do bệnh nhiệt huyết thái quá mà sinh ra như thế. Này, Trẫm cảnh cáo trước. Các Khanh làm gì đó thì làm, lão ta không “bị chết, bị giam, bị đánh đập”. Nếu bị, ai gây ra cái đó. Trẫm sẽ y sao THIÊN Y theo mà trị.
Thế rồi 5, 6 cái đầu có mũ mão. 5, 6 cái bụng với y bố cân đai, mà cái bụng nào cũng lắm mưu THIÊN CƠ, lắm mẹo THÁI ÂM. Tạm thời gạt bỏ sự bất đồng. Vất CỰ MÔN qua một bên, dùng THIÊN ĐỒNG đi với THÁI ÂM tìm sự nhất trí. Cuối cùng thống nhất khai thông được bế tắc do nhà Vua đề ra. Một kịch bản hoàn chỉnh được thi hành.
- Quý khách đừng nói là chấm dứt câu chuyện ngang đây nhé. PHỤC BINH cảnh cáo.
- Nghe xong kịch bản là hết chuyện lão CỰ PHI KHOA. Ta cố gắng dùng Winrar để nén như sao VŨ KHÚC, nếu bung file LIÊM TRINH quá cực cho ta. Một sáng đẹp trời như THÁI DƯƠNG ngộ tam Minh, lão CỰ theo thói quen phóng chiếc “độc Mã” như mũi tên PHI LIÊM bay ra, biểu diễn trò “đốt lốp” là Mã Hỏa. Ai ngờ, một chiếc “song Mã” chạy tới bị chiếc độc Mã hất tung, lật vó lên trời. Tiếng í ới, kêu la thảm thiết, cả biển máu chảy xuống mặt đường, lần đầu tiên trong đời lão CỰ PHI KHOA thấy nhiều màu Hồng Loan đến thế, cả một đống người rên rỉ, ỷ ôi, nói lời vĩnh biệt. Có kẻ bất động, có kẻ vật vờ, tất phải có người đang hấp hối. Lão CỰ bèn sử dụng cự ly khẩn cấp. Lần này Hỏa Tinh không đốt lốp mà trở thành khẩn cấp tìm ngay một nơi có vệ binh của Hoàng Gia tuyên bố, xin nhận tội.
Hôm sau, các bản tin trên các tờ báo, từ phía thân chính quyền, đến trung dung, đến phản đối. Hầu hết, đều đưa bản tin khá giống nhau. Lão CỰ đã có “công” gây thương tích cho 10 nhân tài từ vùng sâu, vùng xa, vùng âm u được bộ Lẽ mời về thăm thú kinh đô. Lão CỰ đã biến những nhân tài vừa phát hiện thành phế nhân muôn thuở. Phóng viên Vô Uy Tín còn đặt câu hỏi. Tại sao quan Thượng Thư bộ Hình không giam cầm lão, lại còn để lão chạy rông gây nguy hiểm cho người? Một dấu hỏi thật là to.
Người ta không thể giam lão do cấn “khàn” của nhà Vua. Và tại các tư thất quan trọng, người ta đặt thêm nhiều camera theo dõi lão chạy... án. Một video clip được cho là hấp dẫn nhất, ghi hình từ cổng sau Tang Môn tư dinh ngài SÁT HÌNH, Thượng Thư bộ Hình. Với vẻ mặt bơ phờ, mệt mỏi, chịu đựng của lão CỰ. Chuyển qua cảnh, ngài Thương Thư đang lau chùi cái cân tiểu ly một cách thận trọng, tỉ mỉ...
- Quý khách phải nói cho đúng cân công lý.
Bị KÌNH một cú ngang miệng, lữ khách “hừ” một tiếng rõ to:
- Thấy cái cân tiểu ly thì ta nói tiểu ly, tại sao lại bảo cân công lý. Theo PHỤC BINH cân công lý là cái cân bàn, cân xách tay, cân đồng hồ, cân thăng bằng... cân dĩa, hay cân thiên bình. Nói mau.
- ....
- Chả lẽ. Cái cân thiên bình mua heo, cân xách tay bán thịt heo... Cái cân nào chính xác hơn cân tiểu ly?
- Cân công lý là cân tiểu ly? PHỤC BINH đặt câu hỏi.
- Người ta mượn hình tượng cái cân tiểu ly làm cân công lý. Do tính chuẩn xác của nó. Ta hỏi ngươi, cái cân tiểu ly để ở đâu?
- Để ở tòa án.
- Vậy thì định biến nơi đó thành tiệm vàng, nơi mua bán vàng bạc đá quý là chắc. Thấy cân tiểu ly tức có quyền đem vàng bạc ra bán, rồi bỏ quên không lấy tiền về. Vậy thì cân tiểu ly đặt ở đâu?
- Tại dinh ngài quan Thượng bộ Hình.
- Thế mà phóng cây tiểu Kình làm ta mất công đem Đại Đà ra giải thích. Bây giờ ta cần gì?
Lại thêm một ly trà đá miễn phí không đường đem đến.
- Nước non là việc tối cần. Người bán nước có tội, người nhận nước được ghi công vào sử sách. Khà khà... Ta cắt xén bớt những câu chào hỏi rườm rà trong đoạn video ấy. Những đoạn chính đáng kể như sau. Quan Thượng Thư bộ Hình là HÌNH SÁT mặt lạnh như đồng... tiền kim loại, xuất hiện bên trái màn hình của cuộc đời, bên phải là lão CỰ khúm núm, co rúm như cái cổng bị đánh sập, giữa 2 người là cái bàn có cái cân tiểu ly, một ít sách vở, ống đựng nghiên bút... phía hậu cảnh là hình đức Vua tô màu được lồng trong cái khung vàng chóe. Giọng cụ Thượng ráo hoảnh rao giảng, ta không thể vì một người mà hại đến 10 người, dù lòng thương người trong ta trào dâng lai láng, như cơn sóng thần nổi bọt tung tóe, cào nát cõi lòng ta. Dù thương ngươi đi mấy nữa, giỏi lắm ta giảm hay xóa tội tù mà thôi, còn việc bồi thường thiệt hại cho các nạn nhân, ta không thể nhúng bàn tay ngọc ngà vào được. Ta là người có ngôi THẤT SÁT tại MỆNH đắc THIÊN HÌNH hợp cách, không cần khoe với mi tất có Khoa Quyền hợp chuẩn, là “long thần định giáng” là “công trực vô tư”... Cả nước giỏi lắm chỉ có 1, 2 người đắc cách. Có muốn ngồi vào vị trí Thượng Thư bộ Hình cũng chờ ta chết đi đã. Như thể để cho Cự ta thấm từng lời, đột nhiên bàn tay vàng chóe ngà ngọc chỉ thẳng vào cái cân tiểu ly, trên màn ảnh màu mè đặc tả bàn tay đẹp đang hoa tay và cái cân tiểu ly to tướng, giọng của vị Thượng Thư đáng kính vang vang... Ta chỉ là người ngồi quan sát cái cân công lý, để cho bên nguyên thỏa mãn, bên bị cũng không bị ức hiếp quá đáng. Và ta tuyên bố thế là được sau khi không ai phản đối, cự cãi điều gì. Việc gây thương tật cho mười nhân tài của đất nước vừa mới phát hiện từ vùng sâu, vùng xa, vùng tối tăm mịt mù kia. Chưa kịp hưởng chút vinh hoa đã lụi tàn theo tính bất cẩn của ngươi. Cứ y như là cách Văn Xương ngộ KỴ, “Miêu nhi bất tú”. Âu cũng là số phận khéo trêu ngươi, được cái này mất cái khác. Chữ tài chữ MỆNH khéo là ghét nhau. Cũng như số của mi may mắn được phụng dưỡng các nhân tài của đất nước vậy. Lại thấy bàn tay của lão CỰ thập thò cái gì đó... Lại nghe cụ Thượng nói tiếp. Hãy đem về đi, ta đây ăn lương của Vua, hưởng lộc của nước, có tiền bổng, tiền liêm biến hóa thành lương thực, ăn vào ngọt ngào tình nước, thấm vào tình dân... Trên màn ảnh cuộc đời lắm chuyện, di chuyển đến chân dung đức Vua TỬ VI Đại Hoàng Đế của Vương Quốc TỬ VI Lắm Chuyện Nhiều Trò dừng lại, khuôn mặt đẹp trai, hiền từ như nở nụ cười 1 phần 16.
Bỗng nhiên, có tiếng nói lí nhí của CỰ MÔN hỏi, một câu không liên quan gì đến mục đích của lão:
- Thưa Thượng Thư. Cụ có thể giải thích vì sao thằng PHÁ QUÂN có HÌNH QUYỀN KHOA lại không cầm cái cân công lý?
- Đó, đó, đó... chính người cũng nói đến từ “cầm” đến từ nắm, bắt, giữ...Đó là ngón nghề của PHÁ QUÂN dùng để dùng trong như: Nắm súng, cầm gươm, bắt giặc, cầm bút, cầm viết, cầm công cụ... Nhưng (ngang đây cụ Thượng dừng lại như một dấu chấm câu) cân tiểu ly không ai cầm bao giờ, bọn thợ bạc nó cười thúi đầu. Hỏng mẹ nó còn gì hà hà... thằng PHÁ QUÂN giao cho nó giữ thôi cũng hỏng. Ta chỉ quan sát mà thôi. Cho nên ngài Hoàng Thượng giao trọng trách cho ta, quan Sát theo đúng mẫu mực của THIÊN HÌNH đã ban. Tất nhiên ta là người có uy tín nhất. Cái cân tiểu ly ta mới mượn của tụi thợ bạc ngoài phố, để dạy cho mi một bài học. Bấy lâu nay, mi dạy bậy bạ quá nhiều rồi. Ta Thượng Hư bộ TÌNH theo ngôn ngữ của mi. Tình người thì có, bọn Hư ta trị thẳng tay.
Video chấm dứt tại đó.
Video này lưu truyền trong đám quan lại, được xem như thành tích của quan Thượng Thư bộ Hình, các quan lại cũng lấy đó làm vui lòng hả dạ. Cứ y như bộ CƠ NGUYỆT ĐỒNG LƯƠNG đắc Hồng Đào. Viện Cơ Mật sưu tầm dâng lên nhà Vua ngự lãm. Xem xong ngài đăm chiêu một lúc. Cao hứng, ngài sai tướng VŨ KHÚC LƯỠNG TƯỚNG Thượng Thư bộ Binh đến bảo: “Ngươi đi móc ngoặc tên CỰ MÔN vào đây cho Trẫm”. Đây là kịch bản của nhà Vua trong lúc cao hứng viết ra, kiêm luôn đạo diễn và diễn viên vai chính. Cuốn video sau này, được mọi người đồng thuận gọi là: Rồng Vàng Há Miệng.
Cuốn phim bắt đầu... quay cảnh Quang Minh Điện, giới thiệu nơi Ngự Phòng của đức Vua, cạnh cửa ra vào có 2 Cấm Vệ Binh đứng gác, trên màn hình xuất hiện bức hoành phi sơn son thếp vàng “Chí Công Vô Tư”. Màn ảnh nhẹ nhàng giới thiệu vị Vua trẻ tuổi đẹp trai, với văn phòng tứ bảo,cạnh đó một cái khánh ngọc, ấn triện, nhà vua đang cắm cúi xem một văn thư, nét hiền hòa trên khuôn mặt đẹp, màn ảnh từ từ zoom lùi xa, cho thấy quan Thượng Thư bộ Binh và lão CỰ MÔN đang quỳ mẹp.
Mở đầu là quan Thượng bộ Binh, khấu đầu tại văn phòng Quang Minh Điện.
- Khải bẩm Hoàng Thượng, kẻ hạ thần một đời tận trung với Hoàng Thượng, chưa bao giờ cầu xin Hoàng Thượng ban ơn huệ gì. Nhưng nay cúi đầu xin Hoàng Thượng đặc ân cho hạ thần...
- Khanh cứ nhanh gọn cho trẫm nhờ.
Thượng Thư VŨ KHÚC lại tiếp.
- Gã CỰ MÔN đây là...
Nhà Vua làm bộ như ngạc nhiên.
- Ủa tên nào vậy.
CỰ MÔN quỳ mẹp như con nhái bén tâu:
- Tiểu nhân là CỰ MÔN. Khấu đầu cầu chúc Bệ Hạ vạn thọ an khanh, phước như Đông Hải đang giành giật nhau... nói đến đó, CỰ MÔN im thin thít.
Nhà Vua quát lớn:
- Trẫm chưa hỏi người. Trẫm đang nói chuyện với ái khanh của Trẫm. Không được chen ngang như thế mang tội khi quân. Phải biết, khi người ta đang nói, phải lắng nghe. Bài học vỡ lòng đó chưa học sao? Quan Thượng Thư bộ Binh có gì cứ nói. Cho phép khanh bình thân.
Quan Thượng Thư VŨ KHÚC LƯỚNG TƯỚNG đứng lên chấp tay:
- Số là, hạ thần với CỰ MÔN có tình nghĩa thông gia, nay thấy kẻ thân thích mắc nạn ĐỊA KIẾP có lẽ nào nhắm mắt làm ngơ dang tay không cứu. Tiếc là mọi việc vượt quá sức của mình, chỉ nương nhờ hồng ân, phúc ấm vào Bệ Hạ mới mong cứu giải.
- Như vậy khanh và gã CỰ là thông gia với nhau. Lợi dụng niềm thương yêu của Trẫm gây áp lực tình cảm chứ gì?
- Dạ thưa, đâu có, đâu có.
- Có phải gã CỰ MÔN kia, đã tàn sát nhân tài của Trẫm, trong vụ gây tai nạn gần đây mà các báo chí đăng rùm beng phải không?
- Dạ phải.
- Người kia! Ngươi muốn gì cứ nói.
CỰ MÔN lẩm bẩm:
- Dạ thưa. Mặt trời anh minh soi xét dùm.
- Như vậy, có phải nhà ngươi xô đẩy ta vào làm việc bất minh. Để rồi trên tờ báo “Thằng Bé Cười” của mi từng viết:
“Có Vua làm chuyện bất minh.
Để cho dân chúng điêu linh khổ sầu”
- Tiểu nhân nói chuyện ngày xưa... chứ không phải chuyện bây giờ. CỰ MÔN phân bua.
- Đừng láo. Ta gởi ít quân, giúp vua PHÁ QUÂN đi chống cái ác. Thì mi viết: “Kẻ tiếp tay với cái ác”. Nếu không giúp, thì mi lại viết: “Thấy ác không dám chống”. Nếu trung lập, thì mi lại bảo: “Đồ đi hàng hai”. Đúng chưa? Mi chỉ ưa nói cho sướng miệng. Mi ví ta như con ếch ngồi đáy giếng. Thế thì ta ngồi đây, những việc mi làm thuộc loại vi tiểu ta còn biết. Dù cách đây cả 4, 5 năm. Mi cho ta mặc xiêm y phụ nữ nghĩa là sao?.
- Thưa đức Vua. Ngài là bậc độ lượng, chớ bắt bẻ kẻ tiểu nhân mà đánh mất sự đáng kính. CỰ MÔN phân trần.
- Ta cũng là người như mọi người, cũng vui buồn giận hờn, có phải đâu là ông thánh. Có khác chăng, vai mạng nặng sơn hà, đầu đội trách nhiệm cho toàn dân, là danh dự của tổ quốc Đại TỬ VI. Thấy ngươi thì Kình Hỏa bốc lên cũng chuyện bình thường, đừng vin vào đó, có sự so sánh giữa ta và ngươi. Kẻ độ lượng không chấp kẻ tiểu nhân. Để rồi mi ưa nói gì cũng được sao. Nếu ta đem điều đó để bụng oán thù mới xấu.
- Kẻ ngu dân trăm sai ngàn lỗi, nước LƯU HÀ không rửa sạch tanh hôi. Tội lớn như biển Kình Dương. Sai trái như núi ĐÀ LA bướng bỉnh ngăn đường cản lối. Nguyện từ nay về sau không sai phạm, chỉ mong Bệ Hạ cứu lần này thôi. CỰ MÔN vẫn gầm mặt nhẫn nhục.
- Nhìn kìa. Theo tay chỉ của nhà Vua.. Bức hoành phi sơn son thếp vàng 4 đại tự “Chính Đại Quang Minh”. Ta là vua một nước không thể làm điều mờ ám. Giúp một người gây hại cho nhiều người. Đó là việc người có lương tri không ai dám làm.
Kịch bản đến đây vẫn đúng như nhà viết kịch tiên liệu. Nhưng diễn viên phản diện CỰ MÔN tuôn ra một tràng súng nổ như sấm giữa Quang Minh Điện.
“Nếu Bệ hạ không giúp. CỰ MÔN sẽ chết tại đây”
Vừa hết câu nói. Lão CỰ như mũi phi liêm bay ngay vào cột bạch ngọc, có chạm trỗ tinh vi con rồng cuốn. Đúng là xứng danh VŨ KHÚC tài ba. Vị Đại Tướng lừng danh chỉ lách mình một cái, đứng ngay trước cây cột đá trắng đưa mình chịu cú đánh đầu của lão CỰ, mọi việc xảy ra nhanh hơn mô tả rất nhiều lần. Cú đánh đầu hất tung ngài Thượng Thư bộ Binh văn võ toàn tài. Toàn thân đập ngay vào cây cột đá sau lưng lởm chởm những vây, những vuốt. Một tiếng “hự” đau đớn, cộng với tiếng va đập, tạo thành tiếng “ầm” rung chuyển, khiến 2 Cấm vệ binh gác tại cửa hấp tấp chạy vào, giằng lão CỰ ra khỏi người ngài Thượng Thư bộ Binh, mặt đang tái xanh do chưa kịp vận công điều hòa khí huyết. Nhà Vua mặt như chàm đổ 2 tay ôm lấy trái tim, trước sự kiện diễn ra quá bất ngờ.
- Gã CỰ chớ xuẩn động. Đừng để máu hồng loan bạch điện.
CỰ MÔN tóc tai mày mặt như kẻ điên, bị 2 Cấm vệ binh bẻ cánh gập người lão lại. CỰ MÔN rú lên:
- Kẻ hèn cắn lưỡi tại đây để chết cho vừa lòng...
Mới nghe đến đó. Vị Thượng Thư bộ Binh tay xòe hổ khẩu, lao đến định khóa mồm CỰ MÔN không cho cắn lưỡi. Đúng là võ tướng lanh lẹ tài ba. Đây là thế võ chống cắn lưỡi rất hữu hiệu. Nhưng, những cái nhưng quái ác xuất hiện không đúng lúc, vị võ tướng trong cơn khẩn cấp, đã quên dòng họ CỰ có món võ “cẩu quyền” danh bất hư truyền, áp dụng trong cận chiến, sau đó áp dụng chiến thuật cự ly. Chỉ một cái lắc đầu, lão CỰ táp trúng ngay ngón tay cái của vị võ tướng. Một tiếng “Á” khủng khiếp vang lên, những con chim sẻ líu lo trên nóc Quang Minh Điện bay xao xác, cả chục Cấm Vệ Binh đang chịu trách nhiệm canh gác bên ngoài, quên cả kỷ luật chạy vào cứu chúa. Nhà Vua co rúm cả người như mình bị cắn. Tiếng” Á” cũng làm CỰ MÔN hoảng hốt nhả ra ngay lập tức.
Vị Thượng Thư bộ Binh, kiêm Tổng Tư Lịnh nước Đại TỬ VI Lắm Chuyện Nhiều Trò. Tay trái ôm tay phải la oai oái, xoay mòng mòng:
“Đau quá mẹ ơi! Đau quá mẹ ơi!”..
Ai cũng thế, khi đau đớn ai cũng nghĩ đến mẹ THÁI ÂM, hầu như không ai nhắc đến cha THÁI DƯƠNG. Vị Thượng Thư cũng quên béng mình là cột trụ của quốc gia, Vua trên trông xuống, người ta trông vào. Kịch bản bi hài pha thêm kinh dị đến đây tự biên, tự diễn. Các nhà quay phim cuộc đời, lòng dạ hờ hững đã quen cứ thế mà quay. Chọn những cảnh đẹp nhất, thực nhất đưa vào máy ngắm.
Lão CỰ MÔN gầm gừ như điên dại, không cần thưa gởi:
- Quyết chết tại đây, quyết chết tại đây.
Viễn cảnh oan hồn lão CỰ thoáng qua đầu vị Hoàng Đế, e rằng phải dời đô như Lý Thái Tổ, để rồi cắn răng bịa ra rằng, rồng lộn lên, lộn xuống. Lấy lại bình tĩnh nhà Vua phán:
- Thôi, thôi, thôi để Trẫm tìm giải pháp.
Lão CỰ rú lên:
- Tìm giải pháp là Tham Vũ Hình.
- Đúng rồi, phương pháp là THIÊN HÌNH. VŨ là tài sản. THAM LANG là tìm kiếm. Cho mi 10 tỉ đủ rồi. Nhà Vua nói như thế.
- Tâu Bệ Hạ, người ta đòi 20 tỉ lận. Đã thương xin thương cho trót.
- Thôi được. 20 tỉ.
- Xin cho kẻ hèn được thấy.
- Đừng có láo. Trẫm là Vua không nói láo như bọn bây bao giờ.
Nhà Vua lục tìm giấy tờ rồi ngoay ngoáy...
- Đây, biến đi cho khỏi mắt Trẫm.
Câu chuyện nhà Vua kinh doanh Điện Ảnh bị thua lỗ nặng nề, khiến các quan ai cũng thương. Nhưng cuốn phim “Rồng Vàng Há Miệng” được đánh giá là hay nhất. Thực nhất.
Còn phần lão CỰ sau khi bồi thường thiệt hại, lão ta bán nhà bỏ đi, lão ta “thò tay vào chiều thứ tư”, xóa sạch những trang web, trang blog do lão viết như: “Có gan làm giàu”, “liều mạng làm vua”, “được vua thua giặc”... với những nickname phát bịnh, phát sốt như: “cọp đói vồ mồi”, “người không mang áo”, “chó nhảy bàn độc”... không còn xuất hiện trên chốn “giang hồ... miệng” nữa. Qua đây, mới biết lão ẩn cư tại chốn này, cũng chẳng yên thân. Có thể lão lặng lẽ đi nơi khác. Chuyện lão CỰ PHI KHOA đến đây là hết.
Nhưng cũng cần nói thêm rằng, thời điểm đó, tại kinh đô xảy ra một trận dịch đen rất khủng khiếp, nhiều người chết như rạ, kể cả vương tôn công tử, quan lại... thuốc men vô hiệu, lại quý hơn vàng. Sư phụ ta qua đời cũng vào năm ấy.
- Như thế quý khách theo nghề sư phụ chứ?
- Đâu có, tính ra ta theo hầu sư phụ chưa tròn 5 năm, trình độ bao nhiêu có khi làm ô danh sư phụ... Với lại năm đó, ta vừa tuổi đôi mươi sức dài vai rộng. Một thân chủ của sư phụ, chuyên kinh doanh cây cảnh chốn kinh đô, là một đại phú gia, ta lại có cơ duyên mới là về làm thư ký cho ông ấy, cuộc sống cũng nhàn hạ...
- Thì ra là vậy. Không ngờ lão có cái quá khứ vang lừng đến thế. Về đây chịu thua bọn du côn miền núi. Cuộc đời quý khách lại qua một khúc quanh mới. Thôi thì.. đã đến lúc có thể chia tay vì đường còn xa. PHỤC BINH cảm hứng.
Quý khách về đi, xa em thôi.
Đường mây chờ đợi cuối chân trời.
Tôi là phục vụ ông là khách.
Tôi bán, ông mua thế đủ rồi.
Lữ khách bèn tiếp.
Một chút hương tình ta để lại.
Giữ gìn cho kỹ kẻo phai phôi.
Mai sau gặp lại người quen cũ.
Kể tiếp cho nhau những chuyện đời.
- Nhưng vẫn còn 1 lý do nữa quý khách mới lên đường bình an.
Bỗng nhiên trên gương mặt Lữ khách đổi qua sầu thảm:
- Ta là một Sát Phá Tham hiếu tử đói nghèo, đi tìm bà mẹ lăng loàn, ghé đây xin ông chủ cho chạy làng một bửa. Và chỉ một lần mà thôi...
- Khoan đã, hãy tới ngã ba Hợi Tý mới đóng vai hiếu tử. Đừng đóng tại đây. Tội tui. Học trò định hại thầy sao.
Người khách cười ha hả:
- Bây giờ PHỤC BINH thích xanh hay đỏ?
- Thôi thì màu xanh THANH LONG... Eo ơi! Biết vậy em chọn màu đỏ.
- Nếu PHỤC BINH nói trái như PHI LIÊM, biết đâu ta yêu cầu thối lại. Nếu thấy ngôi sao THANH LONG của mình tốt hãy chọn màu xanh. Nếu xấu hãy chọn màu trái lại.
- Cảm ơn bài học TỬ VI của quý khách, em đã hiểu.
Chia tay trước mái hiên của quán nhỏ, bên trên là lá cờ PHI LIÊM viết: Quán Liều... Phở Bò được treo dưới cái lồng đèn màu đỏ. Lữ Khách nói:
- Ta tặng ngươi vật này. Đó là túi gấm nhỏ màu xanh, có sợi dây vàng thắt miệng túi. Vật này có giá trị đối với bọn huyện nha như tri phủ, tri huyện ngươi sẽ được an toàn. Nếu hỏi nhiệm vụ của ngươi là gì? Ngươi trả lời, chỉ trả lời cho người đưa tín vật mà thôi. Ngươi sẽ được tự do không ai làm khó dễ cả.
- Nó là báu vật KHÔI CÁI sao quý khách không giữ phòng thân.
- Với bọn Sát Phá Tham vùng này nó vô giá trị. Đừng để lọt vào tay chúng nó, đừng để chúng nó biết công dụng của Tín Vật Ngân Bài. Thôi ta đi đây.
Đột nhiên như phép lạ, người Lữ Khách bốc cao hơn cả trượng, xoay mình trên không trung, hạ xuống con Tuần Mã. Người kỵ mã rời quán nhanh như gió. Binh Khách vội chạy ra mé lộ muốn nói lời cám ơn nhưng không kịp thốt nên lời.
Chiều về như giục nỗi buồn.
Lữ Khách lên ngựa, Binh còn trông theo.
Lẻ loi qua mấy núi đèo.
Thân mang trọng trách, đá đeo bên mình.
Vung tay viết một chữ tình.
Tình non, tình nước, tình người là đây.
Bụi hồng theo vó câu bay...
Những hoa bụi theo vó câu, nở ra từng đóa, lớn dần tan vào hư vô, cứ thế những hoa bụi tàn đi rồi tiếp nối. Hình lữ khách mờ dần trong Cát Bui Phong Trần. Cảnh Đào Phi có thể thấy được. Phượng Mã Khách (tức Lữ Khách) tạo ra cảnh Đào Phi tuyệt đẹp, mà trên kia là THÁI DƯƠNG đang theo hướng ĐÀ LA đi xuống...
Tạo ra sự phi thường là ĐÀO HOA PHI LIÊM hợp cùng PHƯỢNG CÁC
THẤT SÁT THIÊN HÌNH KHOA QUYỀN là đắc cách nhưng PHÁ QUÂN HÌNH QUYỀN KHOA lại là hỏng. Người nào việc nấy, thế là hợp lý là đắc dụng. Hay tuyệt vời VIỆT THÁI TUẾ là thái quá. Mọi việc chỉ mong đừng thái quá
Tiểu nhị (BINH KHÁCH) nên cùng báu vật KHÔI CÁI cất trong túi mầu xanh(THIÊN LƯƠNG) miệng túi được thắt bằng sợi dây mầu vàng (LỘC TỒN) và sử dụng biện pháp t ạm thời gạt bỏ sự bất đồng. Vất CỰ MÔN qua một bên, dùng THIÊN ĐỒNG đi với THÁI ÂM tìm sự nhất trí để nên người và Đại hạn Cự Môn (46-56 tuổi) phải thận trọng nhất là với cung mệnh VCD.
Bác là người tài giỏi trong số những người tài giỏi của thiên hạ
Chúng cháu cảm ơn Bác
Cháu chào Bác, kính Bác